Nàng ta ôm ấp hi vọng mong manh nhìn nàng nhưng Lục Khanh không hề quay liếc nàng một cái.
Quả Lập nhìn cục diện ván đã đóng thuyền, ngay lúc Quả Nhạc bị lôi đi liền “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Là thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, chỉ là trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, thần phải tự mình điều tra rõ ràng! Khẩn xin hoàng thượng cho thần một cơ hội!”
Tiêu Hoà Đế hừ lạnh: “Ngươi đúng là không biết dạy dỗ nữ nhi! Lại dám đánh chủ ý lên người công chúa? Công chúa đối đãi với nữ nhi nhà ngươi chân thành như thế. Có thứ gì tốt mà công chúa có, nữ nhi nhà ngươi không được hưởng một phần không? Không ngờ lại kết giao với một kẻ bạch nhãn lang.”
*Bạch nhãn lang (hay sói mắt trắng) là chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa, tâm địa ác độc.
“Có điều ngươi nói quả không sai, việc này còn nhiều điểm đáng ngờ, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chỉ là không phải ngươi, trẫm sẽ giao cho Cẩm Y Vệ phụ trách điều tra. Còn ngươi, Quả Lập, từ ngày mai ngươi cũng không cần thượng triều nữa, chờ sự việc rõ ràng trẫm sẽ trả tự do cho ngươi.”
Dứt lời Tiêu Hoà Đế ra lệnh: “Người đâu! Hộ tống Quả đại nhân hồi phủ cấm túc! Từ hôm nay trở đi Quả gia trên dưới không được ra ngoài nửa bước, người đến thăm hỏi cũng phải có thánh lệnh.”
“Vâng.”
Hai binh lính lập tức tuân mệnh áp giải Quả Lập đi.
Tiêu Hoà Đế dừng ánh mắt trên người Lục Khanh, nhu hoà “Khanh Khanh của ta, doạ con sợ rồi phải không?”
Lục Khanh nhoẻn miệng cười: “Phụ hoàng, không sao.”
Tiêu Hoà Đế vươn tay muốn đem Lục Khanh ngồi vào trong lòng, lại nghĩ đến Khanh Khanh nhà ông đã lớn rồi, lại buồn bã buông tay, thở dài một tiếng.
“Khanh Khanh, gần đây Khương quốc thái tử có khoẻ không?”
“Vẫn tốt.” Lục Khanh mỉm cười.
Tuy rằng hoài nghi lần đó bị ám sát là Khương Thù xuống tay nhưng nàng lại không có chứng cứ, vẫn là không lên biểu hiện ra bên ngoài.
“Trẫm cho rằng hắn ở nơi đó không quá tiện. Hay là trẫm đổi nơi ở cho hắn?”
Lục Khanh suy nghĩ: “Không cần đâu, Kiêu Dương Điện của nữ nhi rất lớn, nói thật mấy ngày nay con cũng không nhìn thấy Khương quốc thái tử cho nên cũng không có gì đáng ngại.”
Chủ yếu là để hắn dưới mi mắt cho tiện bề khống chế, không phải cổ nhân có từ “ăn nhờ ở đậu” đó sao?
Tiêu Hoà Đế cũng không để ý nhiều, Kiêu Dương Điện cao thủ nhiều như mây, chẳng qua chỉ thêm một Khương Thù, không sợ không đối phó nổi.
“Khanh Khanh phải cẩn thận chú ý.”
“Vâng, con biết thưa phụ hoàng.”
Lục Khanh ngoãn ngoãn đáp lời.
Tiêu Hoà Đế nhìn nàng, cười sủng nịnh.
Ông biết nha đầu này nhìn tưởng như vô hại, thật ra là một tiểu yêu tinh.
Nhưng vậy có sao đâu, nữ hài tử phải như vậy mới có thể bảo vệ tốt chính mình. Khanh Khanh nhà ông nếu thật sự là ngốc bạch ngọt, gả cho người ta ông còn lo con bé bị nhà chồng khi dễ.
“Được rồi, con trở về đi, ta biết con còn việc, phụ hoàng cũng muốn đi phê tấu chương.”
Lúc này Lục Khanh tiến đến, móc từ trong túi ra một túi gấm cầu bình an.
“Đây là nữ nhi đặc biệt lên núi cầu, phụ hoàng phải luôn mang theo bên mình nha.”
“A?” Tiêu Hoà Đế bất ngờ “Khanh Khanh còn cầu bình an cho phụ hoàng sao?”
“Đúng vậy.”
Không những cầu cho phụ hoàng mà mỗi ca ca đều có một phần, còn có cả Quân Diễm Cửu.
Phần của Quân Diễm Cửu hôm qua nàng đã treo trên eo hắn rồi.
Quân Diễm Cửu say rượu ngủ đến tận sáng hôm sau.
Cũng may sáng nay không có công việc gì.
Tỉnh lại mới thấy ngày hôm qua không cẩn uống một vò rượu giả, bằng không sẽ không say như vậy.
“Người đâu, chuẩn bị nước.”
Hắn cởi y phục chuẩn bị tắm rửa liền liếc mắt thấy túi phúc bình an treo trên eo, có chút hoang mang.
Hắn có thứ đồ này từ bao giờ?
Nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh mơ hồ.
“Quân Diễm Cửu, vậy ngài có phải thái giám thật không?”
Hắn bắt lấy tay nàng, chậm rãi đi xuống.
“Người đoán đi.”
Trong đầu ong ong muốn nổ tung.
“Tiểu Phúc Tử!” Hắn lớn tiếng gọi.
Tiểu Phúc Tử tung tăng chạy tới “Có, gia!”
Quân Diễm Cửu đầu óc vẫn còn hơi đau, có chút không phân biệt được mộng cảnh cùng thực tại, vì thế hỏi: “Hôm qua, ta nói là đêm qua, công chúa có tới đây không?”
Tiểu Phúc Tử đáp không cần nghĩ: “Có tới.”
...
Sắc mặt hắn sa sầm nhưng hai tai không tự chủ đỏ lên.
“Tới bao lâu?”
“Tới một lát, ở chỗ ngài bố trí hôm qua nói chuyện phiếm.”
Mặt Quân Diễm Cửu lại đen thêm vài phần.
Ngay cả địa điểm cũng giống, nói vậy túi bình an kia là nàng tự tay đeo cho hắn sao.
Tiểu Phúc Tử không hiểu chuyện gì: “Gia, ngài sao thế?”
Hắn híp mắt: “Không có gì.”
Vừa dứt lời, Lục Khanh từ bên ngoài bước vào.
Hắn bây giờ không có cách nào nhìn thẳng, theo bản năng quay mặt đi.
Lục Khanh cười thầm.
Ai da! Còn thẹn thùng sao?
“Làm càn, nhìn thấy bản công chúa vì sao không hành lễ?”
Quân Diễm Cửu đứng dậy hướng nàng hành lễ “Công chúa.”
“Miễn lễ.”
Lục Khanh cười nói: “Cũng không có việc gì cả, thời tiết oi bức, ta tới đem một ít chè đậu xanh cho hàng xóm thử.”
Lục Khanh vừa dứt lời liền có hai tiểu thái giám bê một thùng lớn chè tới, đậu xanh được nấu rất ngon, múc lên còn thấy vài viên đá.
Cung nhân trong điện Quân Diễm Cửu mắt đều nhìn thẳng.
Đá chính là vật vô cùng hiếm trong cung.
Bọn họ thầm cảm thán công chúa thật hào phóng.
Tiếp đến lại có hai tiểu thái giám bưng một cái thau đựng đầy hoa quả ướp lạnh.
Các cung nhân lập tức chảy nước dãi.
Quân Diễm Cửu lại không có gì quá kinh ngạc.
Kế sau đây mới là phần hay nhất.
Lại thêm một cung nhân tiến vào, trên tay vẫn bưng một cái thau, bên trong đặt từng quả vải đỏ mọng, quả nào quả nấy to tròn, cành lá còn mang theo sương sớm làm người nhìn thèm nhỏ dãi.
Cung nhân nước miếng chảy thành sông.
Đúng là công chúa, thật hào phóng!
Quân Diễm Cửu khó hiểu: “Công chúa đây là có ý gì?”
Lục Khanh cong cong khoé môi, nói ra một từ hắn vô cùng quen thuộc: “Ân sủng.”
“Vô công bất thụ lộc, mấy thứ này vẫn là công chúa mang về đi.”
Mày lá liễu cong cong, ngạo nghễ nói: “Đồ của bản công chúa, muốn đưa cho ai thì đưa, tặng cho ngài, ngài cứ lấy là được.”
Quân Diễm Cửu bỗng nhiên cười: “Công chúa nói rất đúng.” Tiếp theo phân phó một tiếng: “Vậy mọi người chia nhau ăn đi.”
Một toán cung nhân phía sau ở trong lòng sướng phát điên.
Lục Khanh sủng nịnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
“Vải là cho ngài, phụ hoàng mất công vận chuyển từ phương xa tới, ta cũng không lỡ ăn đâu.”
Lục Khanh đưa đồ xong liền rời đi, Quân Diễm Cửu cảm thấy trái tim mình tựa huyền cầm, bị người ta khẽ gảy lên một nhịp.