“Khanh Khanh, ngươi có thể giúp Khương Thù ca ca không?”
Lục Khanh cũng vô cùng khó xử, chưa nói đến việc này liên quan đến quan hệ hai nước, không phải chuyện nàng có thể can thiệp, chỉ tính riêng bản thân nàng, nàng cũng không muốn giúp. Hắn ta kiếp trước chính là thủ phạm khiến nàng rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
“Xin lỗi, chuyện này ta không thể giúp.” Nàng gỡ tay Khương Noãn ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
Chuyện của Cửu Cửu nàng còn chưa giải quyết, cũng mệt nhúng tay vào chuyện khác.
Khương Noãn hướng mắt nhìn nơi ca ca bị giam cầm, vành mắt ửng đỏ.
Khương Thù nghe được tin tức cả người choáng váng.
Thành khế mất, hắn đang không có chút lợi thế nào, Tiêu Hoà Đế không nhận được thành khế chắc chắn sẽ không thả ta về Khương quốc.
Tuy rằng tạm thời ta cũng không muốn về.
Nhưng không muốn về và không thể về là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau mà!
Hắn đẩy cửa, đang muốn tìm cữu cữu bàn chuyện thì phát hiện ngoài cửa bị khoá chặt, đẩy ra chỉ nghe thấy tiếng xích sắt va chạm vào nhau.
“Không nói lời nào đã khóa cửa, đám người Bắc quốc này thật không biết phép tắc.” Khương Thù dẩu môi, nhổ nước bọt.
Đến hạ nhân cũng bị hạn chế hết, đống thoại bản xem hết cũng chưa mua mới.
Chút nhân tính cuối cùng là vẫn sắp xếp thái y cho hắn. Vì hắn mới bị hạ độc, thiếu tí nữa biến thành thái giám, cơ thể cần điều trị một thời gian nên hàng ngày vẫn có thái y đến chăm nom.
Lão sứ thần cũng bị giam lỏng, ở trong phòng đứng ngồi không yên, nhưng ông vẫn đủ tỉnh táo nhận ra không nên gặp thái tử vào lúc nhạy cảm này.
Nhưng mà người Bắc quốc vẫn là tham bạc, không có vấn đề gì mà tiền không thể giải quyết.
Nửa đêm, đột nhiên Khương Thù phát hiện có thái y đến, lại gần hắn mới phát hiện trong đó có cữu cữu hắn cải trang đi vào.
“Cữu cữu!” Khương Thù tí thì lỡ lời hét lên, may mắn lão sứ thần kịp thời đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
Sau đó, sứ thần lén ném mê hương vào trong lư hương, một lát sau đám thái y đi cùng đều lăn ra đất xỉu.
Nửa canh giờ trước hắn mời đám thái y này ăn uống rượu thịt, tất nhiên chỉ uống rượu sẽ không có vấn đề, nhưng rượu đó kết hợp với mê hương sẽ làm mất ý thức tạm thời.
Khương Thù kinh ngạc: “Sao bọn họ đều ngất rồi?”
Sứ thần nhanh nhẹn lột bỏ đồ thái y, sau đó đưa cho hắn: “Đi, nơi này không thể ở lâu. Điện hạ, người rời đi trước, ra khỏi hoàng cung sẽ có người hộ tống người về nước.”
Khương Thù nhận lấy, lo lắng hỏi: “Vậy cữu cữu phải làm sao?”
“Đừng lo, bọn họ không có bằng chứng ta giúp điện hạ trốn thoát, bản quan chỉ là một sứ thần nhỏ bé, chờ điện hạ về Khương quốc tìm người tới cứu vẫn chưa muộn.”
Lão sứ thần bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, nhìn hắn đầy lo âu: “Điện hạ, người nhớ kỹ, khi trở về Khương quốc nên chăm chỉ nghiên cứu binh thư, nghe lời hoàng hậu nương nương, khiêm tốn một chút, cũng nên bớt đi tí bảo thủ.”
Khương Thù nghe đến đây liền nhét quần áo trở lại tay lão sứ thần, sắc mặt trầm xuống.
Nghe được lời lẽ giống như trăn trối cuối cùng, hắn vô cùng khó chịu.
“Cữu cữu, chúng ta phải đi cùng nhau. Nếu ta đi rồi, Khương Noãn vẫn còn ở đây, bọn chúng có thể đe doạ muội ấy. Ta không thể bỏ mặc cữu, cũng không thể mặc kệ Noãn Noãn mà một mình rời đi.”
Sứ thần cảm giác như mình sắp tăng xông đến nơi, thấp giọng rống lên.
“Khương Noãn kia bị đe doạ thì đã làm sao? Ai bảo nha đầu thúi kia không biết tốt xấu chui đầu vào rọ? Huống hồ nàng ta là đến tìm Khương Duy cơ mà! Cùng lắm cũng chỉ là một ả nữ nhân, nhưng người lại là tương lai của Khương quốc chúng ta!”
Nói xong ông thở dài, tận tình khuyên bảo: “Điện hạ, người đi nhanh đi, thời gian không còn nhiều nữa.”
Khương Thù nhất quyết không đi.
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Diệc Thừa hạ độc bổn điện, thù này chưa báo, đi đi cái gì!
Hiện tại vất vả lắm mới lòi ra truyện hắn dùng vu cổ hại công chúa, bị giải vào đại lao. Bây giờ thời cơ của bổn điện đã tới, sao ta có thể rời đi?
Hơn nữa loại chuyện bỏ trốn này, không phải tác phong của bổn điện! Trốn đi như kẻ hèn, Khanh Khanh sẽ nghĩ về bổn điện như thế nào?”
Khương Thù trả quần áo cho lão sứ thần: “Muốn đi thì cữu tự đi!”
“Người!”
Lão sứ thần thổ huyết, hận không thể nhảy lên đánh cho Khương Thù đầu nở hoa.
“Tiểu tể tử*, ngươi biết cữu cữu ngươi vì để tìm được bộ y phục này, móc nối quan hệ đã phải chịu bao nhiêu khó khăn không? Ngươi nói không đi là không đi?
Ngươi không ở Khương quốc, hoàng hậu nương nương ngày ngày lòng nóng như lửa đốt, lấy nước mắt rửa mặt, ngươi còn muốn làm nương nương thất vọng đến nhường nào nữa? Phụ hoàng ngươi không tiếc khuất nhục nhường Bắc quốc mười toà thành trì, ngươi muốn làm phụ hoàng thất vọng sao?”
(*) “Tể tử” 崽子: (1) Người nhỏ tuổi. (2) Động vật còn nhỏ. (3) Tiếng mắng chửi người. ◎Như: “hầu tể tử” 猴崽子 đồ khỉ gió
Khương Thù trầm mặc.
Kỳ thật hắn ở lại không đơn giản là vì Lục Khanh, cũng không phải ghi thù với Tô Diệc Thừa, hắn cũng chẳng biết mình ở đây muốn cùng ai phân cao thấp nữa.
Hắn trầm ngâm giây lát, vẫn ra quyết định.
“Thực xin lỗi, cữu cữu, phụ nỗi khổ tâm của cữu rồi.”
Sứ thần thở dài một tiếng, trở về.
Mà Khương Thù lại nghênh ngang ngồi uống trà, chờ đám thái y tỉnh dậy.
Sau khi thái y tỉnh dậy, ai cũng một mảng mờ mịt, nhưng nhìn Khương thái tử thản nhiên ngồi đó lại không dám mở lời, nghĩ là mình say rượu làm hỏng việc nên khám qua loa một lúc rồi cáo lui.
Mà chuyện Khương Thù không ngờ tới, là trên đường lão sứ thần sắp xếp có một toán cung thủ tinh nhuệ đang ẩn nấp.
Một khi hắn lựa chọn bỏ trốn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị mũi tên bắn chết.
Mà trên người hắn lại mặc y phục của thái y viện, như vậy người chết chính là mật thám cải trang thái y lẻn vào trong cung, nếu không, cùng lắm chỉ coi như ngộ sát mà thôi.
Quân Diễm Cửu từ khi sai người cướp thành khế từng bước đến ngày hôm nay, chỉ vì một ván cờ này. Hắn tính toán sau khi Khương Thù bị giam bắt, lão sứ thần nhất định sẽ nghĩ cách giúp hắn trốn đi.
Không giết được ngoài sáng, vậy ta làm trong tối.
Lão sứ thần ở trong phủ, một ngày mười hai canh giờ luôn có người canh gác, chỉ cần ông hành động, sẽ có người lập tức bẩm báo cho Tô Võ.
Quân Diễm Cửu trong nhà lao nhắm mắt dưỡng thần, xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trong tay. Lúc sau có một thân ảnh lướt qua.
“Đại nhân, Khương Thù không trốn.” Ám Mị bẩm báo.
Quân Diễm Cửu mở mắt, nói: “Đã biết.”
“Đại nhân, có cần thuộc hạ...”
“Không cần.” Không đợi Ám Mị nói hết, Quân Diễm Cửu ngắt lời.
Khanh Khanh đã nói, nàng sẽ tới cứu hắn.
Vậy chờ nàng.
Nghĩ đến đây hắn mỉm cười.
Hiện tại mỗi ngày ba bữa, Lục Khanh đều tự mình mang đến, bồi hắn ăn cơm, cùng hắn nói chuyện cho đỡ nhàm chán.
Có lẽ đã tới rồi, hắn lại nghe thấy một tiếng “Cửu Cửu” ngọt ngào. Xa xa, một cô nương xách theo đòi ăn chạy như bay đến.