Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 65: Chương 65: Tìm được hoàng thái tử Khương quốc rồi!




Không bao lâu sau Khương Thù mặc một bộ y phục nâu nhạt được đưa vào.

Đoá mạn đà la trên ngực thanh niên kia còn chưa biến mất, Khương Thù vừa liếc đến, kinh ngạc há hốc miệng, sắc mặt biến đổi.

Tiêu Hoà Đế quan sát phản ứng của hắn, lúc này đây hắn đang trừng mắt nhìn đoá mạn đà la kia.

“Một, hai, ba, bốn, năm... “

Hắn tựa hồ đang đếm thứ gì đó.

Đếm tới con số chín, đồng tử hắn co rút, lại lẩm bẩm đếm thêm một lần.

Càng đếm, mắt hắn càng nổi lên sát ý nồng đậm, tựa như nhìn cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Lục Khanh cũng đang âm thầm quan sát thần sắc Khương Thù.

Vẻ mặt khiếp sợ ấy không thể nào là giả.

Phản ứng của hắn càng làm người ta chắc chắn hắn nhận ra đoá mạn đà la kia, hơn nữa cũng chứng minh đoá hoa kia là thật.

“Khương thái tử?”

Tiêu Hoà Đế không nhanh không chậm mở lời, uy nghi liếc nhìn hắn.

“Trẫm nghe nói Khương quốc hoàng tử sau khi sinh ra không lâu sẽ được xăm lên mình một đoá mạn đà la tám cánh, mà Khương quốc hoàng thái tử lại là chín cánh, có phải không?”

Nghe Tiêu Hoà Đế dò hỏi, Khương Thù giật giật khoé môi, cà lơ phất phơ nói: “Đúng vậy.”

“Vậy hắn ta cũng có chín cánh, có phải hắn ta chính là huynh trưởng lưu lạc nhiều năm trước của ngươi hay không?”

“Không thể.” Khương Thù cười lạnh. “Hắn ta là giả.”

Con ngươi sắc lạnh của Tiêu Hoà Đế nhìn chăm chú, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của hắn, trầm giọng: “Ngươi xác định đó là giả?”

“Đúng.”

Khương Thù tránh né ánh mắt ông.

“ Ha ha ha ha ha.” Tiêu Hoà Đế cười phá lên.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Chính là vì phản ứng này của Khương Thù, Tiêu Hoà Đế ngược lại khẳng định thanh niên đang hôn mê kia, chính là hoàng thái tử Khương quốc thất lạc năm đó. Khương Duy.

Suy cho cùng trên thế gian này, người không muốn Khương Duy trở về nhất chính là Khương Thù.

Khương Duy Khương Duy, ý nghĩa duy nhất, chỉ cần nghe cũng biết Khương hoàng đối với hắn có bao nhiêu sủng ái.

Đáng tiếc thay vận mệnh trêu đùa, bị đồn chết yểu, mất đi quyền thừa kế ngôi vị, cũng không còn là vị hoàng thái tử duy nhất.

Nghĩ đến vị hoàng thái tử này, ngay cả Lục Khanh cũng không khỏi cảm thấy thổn thức.

Nếu vị này không xảy ra nhiều biến cố như vậy, chuyện Khương Thù sẽ không xảy ra.

Nàng bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ. Nếu như kiếp trước là vị thái tử này lên nắm quyền... vẫn sẽ có chuyện Khương quốc đem quân hủy diệt Bắc quốc sao?

Vị “thái tử thất lạc” kia cuối cùng được chuyển tới thiên điện.

Tiêu Hoà Đế truyền thái y cùng mấy cung nhân lành nghề chăm sóc hắn.

Trước cửa cung còn bố trí thủ vệ võ nghệ cao cường, phòng có người đến cướp hắn đi.

Tin tức Bắc quốc tìm thấy Khương quốc hoàng thái tử năm xưa cũng không được truyền đi.

Lục Khanh trở về tẩm cung. Lúc này mới nhớ ra Quân Diễm Cửu còn đang ở suối nước nóng ngâm mình.

Lục Khanh đi rồi, bên cạnh Quân Diễm Cửu cũng có vài tên sai vặt đứng bên hầu hạ, có cầm khăn lông, có đưa tinh dầu, có cả trà cùng trái cây, còn có tên dò hỏi hắn có muốn cánh hoa hay không.

Quân Diễm Cửu quấn khăn tắm bên hông, chậm rãi chạm nước, phản ứng đầu tiên chính là nóng.

Nước này quá nóng.

Một tên sai vặt trộm nhìn ngực hắn, nhưng ngực còn chưa bị nhúng nước hắn đã đứng lên.

Lục Khanh gọi một tiếng Mạc Ly.

Một bộ đồ đen thoắt hiện, Mạc Ly đã đứng ngay trước mặt.

“Quân Diễm Cửu hôm nay có ngâm mình không?”

“Đã ngâm qua.”

“Kết quả ra sao?”

“Hắn ngại nước nóng không chịu đi xuống, sau đó phải sai người đổ thêm rất nhiều nước lạnh mới đồng ý ngâm mình. Đến lúc đó nước cũng không còn nóng nữa, ngực hắn cũng không xuất hiện hình gì.”

Lục Khanh có chút cạn lời.

Thật không dám giấu, nàng hôm nay tới đó chính là muốn trực tiếp đẩy hắn xuống nước.

Sau khi nàng rời đi, đám hạ nhân kia cũng không có lá gan này.

Tuy rằng hiện tại đã tìm được thái tử thất lạc, nhưng Lục Khanh lại cảm thấy trong lòng bất an.

Quân Bảo vẫn luôn ngồi bên cạnh, cọ cọ rồi nhảy lên chân nàng. Nàng duỗi tay rua Quân Bảo, ánh mắt nhìn vào hư không, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau Nga Nhi tiến vào: “Công chúa, Đốc Công đại nhân tới.”

“Truyền.”

Quân Diễm Cửu chậm rãi bước vào, nhìn qua làn tóc đen như mực, tinh thần thoải mái.

Tất cả đều là công lao của linh tuyền.

Lục Khanh nhìn đến thất thần.

Đẹp! Quá đẹp! Yêu nghiệt! Quá yêu nghiệt rồi!

Nhan sắc nghịch thiên này! Kiếp trước tại sao mình lại có mắt như mù chứ?

Lục Khanh nhìn đến phát ngốc. Quân Diễm Cửu ho khan hai tiếng.

“Công chúa?”

“Ai da Cửu Cửu, ngài tới rồi? Ngâm nước xong rồi? Ngâm nhanh vậy sao?” Vừa thấy hắn lại gần, nàng lập tức cười hi hi.

Nghe vậy hắn nhướng mày, có chút chế nhạo: “Là nô tài ngâm nhanh? Vẫn là công chúa chạy nhanh hơn đi?”

“Ai da!” Lục Khanh xấu hổ cọ cọ hai bàn chân.

“Nước tắm của công chúa quả đúng không bình thường.” Quân Diễm Cửu cười như không cười.

“Nô tài ngâm mình chốc lát, lại có cảm giác trẻ ra vài tuổi.”

“Đúng chứ!” Lục Khanh nhìn gương mặt toả sáng kia, chớp mặt lại thấy cơ hội ngay trước mắt: “Nếu ngài thích, lần sau bản công chúa lại dẫn ngài đi.”

Quân Diễm Cửu cười ưu nhã: “Vậy thì không cần. Nô tài quả thật không quen tắm rửa bên ngoài. Nếu công chúa sau này có lòng ban thưởng, không bằng trực tiếp tặng đồ vật là được rồi.”

“A.” Lục Khanh nhỏ giọng nói thầm “Xem ra ngài cũng tham tiền.”

Lại nhắc tới ban thưởng, Lục Khanh không hiểu được vì sao Tô Diệc Thừa biết chuyện Khương quốc hoàng thái tử. Rõ ràng phụ hoàng là phái Quân Diễm Cửu đi làm mà?

“Cửu Cửu, ngài biết gì chưa?”

Lục Khanh nhìn hắn, trêu chọc: “Hôm nay có người nhân lúc ngài đang ngâm mình, giành lấy công việc của ngài rồi.”

Quân Diễm Cửu một mặt hoài nghi.

Lục Khanh hai mắt sáng rực: “Chính là Khương quốc hoàng thái tử phụ hoàng cử ngài đi tìm kia được tìm thấy rồi. Ngài đoán xem là ai tìm ra?”

Quân Diễm Cửu xẹt qua tia kinh ngạc: “Ai?”

“Tô Diệc Thừa đó!”

Quân Diễm Cửu tựa hồ cười hỏi: “Tìm được như thế nào?”

“Hắn nói là trùng hợp.”

Lục Khanh đem chuyện ở Ngự Thư Phòng nói qua một lượt.

“Nói không chừng Tô Diệc Thừa có thể nhờ công lao này mà trở mình. Hắn bây giờ sống chết chối cãi việc cả đường đều dùng thế thân mà ngụy biện là sau khi rơi xuống nước nhiễm phong hàn nên mới đưa ra hạ sách đó.”

Vừa nói nàng vừa nheo mắt chán ghét “Thật là một con hồ ly giảo hoạt, chuột cống hôi thối.”

Quân Diễm Cửu ngược lại khá bình tĩnh: “Tương lai còn dài, công chúa gấp làm gì?”

Lục Khanh thầm thở dài.

Cục diện bây giờ so với kiếp trước tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn sơ xuất không tính đến “biến cố” xảy ra.

Ví như vị Khương quốc hoàng thái tử lưu lạc này kiếp trước căn bản không hề xuất hiện!

Nàng cũng không biết sự xuất hiện của nhân vật này sẽ gây ảnh hưởng đến nhường nào.

Nàng ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn Quân Diễm Cửu.

“Cửu Cửu, ngươi cảm thấy người mà Tô Diệc Thừa tìm được có phải thật không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.