Mặt Cứ tổng chợt đỏ lên, trừng Cứ An, râu đều nhịn không được mà run rẩy
Ông chậm rãi nói:“Nhiều năm như vậy....nhiều năm như vậy..... con cũng đủ rồi đi! ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với hai mẹ con con, bất quá chỉ một bức ảnh, hai người không thể bỏ qua cho ta sao.........” giọng nói của ông ấy càng lúc càng thấp, giống như mệt mỏi.
Cứ An nhìn về phía Úc Ninh, cười lạnh nói “ vậy cô ấy thì sao?”
Cứ tổng cận thận nhìn về phía Úc Ninh, thấp giọng thở dài.
Ông gần như suýt rơi nước mắt, nhắm mắt lại:“ nếu chị con còn sống, chắc cũng giống cô ấy..............”
Cứ An trầm mặc không lên tiếng.
Kỳ Viễn Văn từng nghe nói mẹ Cứ An và Cứ tổng ly hôn khi Cứ An còn rất nhỏ, bọ họ không phải hòa bình chia tay, năm đó náo ra rất lớn. Nhưng anh ta chưa từng nghe nói Cứ An có chị gái, nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn là không còn rồi đi, Úc Ninh lại trùng hợp rất giống với cô ấy nên mới bị Cứ tổng chú ý.
Anh ta cúi đầu nhìn về phía Úc Ninh, đôi mắt như con nai con của cô gái có chút hồng hồng, khuôn mặt còn mang chút nét trẻ con hơi phình lên, so với khuôn mặt gầy nhọn rõ ràng của Cứ An không có bất cứ một điểm nào tương tự.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Cứ An thấp giọng:“ chị gái, chị gái, ở trong lòng ông có phải chỉ có người đàn bà phá vỡ gia đình người khác và đứa dã loại không dám sinh ra của bà ta?” Nói xong, anh ta bình tĩnh quay người, rời khỏi hành lang.
Cứ tổng trầm mặc nhìn bóng lưng của anh ta, hướng Úc Ninh và Kỳ Viễn Văn lộ ra ý cười chết lặng mà chua sót:“ khiến cho mọi người chê cười rồi “
Úc Ninh hoàn hồn phủ định, nhưng tinh thần có chút mơ hồ, theo Kỳ Viễn Văn hướng Cứ tổng nói gì đó rồi một đường quay trở về stadio.
Dương Nghệ mới từ ngoài đi vào cùng Cứ An, nóng đến mặt đỏ lên, thấy Úc Ninh và Kỳ Viễn Văn, quơ quơ túi trà sữa về phía họ, nói:“ Đặc biệt để lại cho hai người vị chanh đào, nếu không nhanh uống đá liền tan hết “
Kỳ Viễn Văn tươi cười hớn hở đi qua, Úc Ninh uống đồ uống mát lạnh, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Một ly chanh đào thấy đáy, Cứ An từ bên ngoài đi vào, trên người đều mà mùi thuốc lá chưa bay hết, khuôn mặt gầy nhọn lạnh lẽo dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời nhìn rất quỷ dị.
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:“ ba giờ rồi “
Kỳ Viễn Văn còn đang chơi trò chơi bắn cá trong điện thoại di động nghe vậy giật mình, vội vàng phân công công việc, một bên liên tục nhắc đi nhắc lại:“ một tiếng hai trăm, một tiếng hai trăm.....”
Ba rưỡi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.
Dương Nghệ đánh cho Úc Ninh thêm một lớp phấn, sửa lại lông mày, nâng khuôn mặt cô lên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng kết luận------ Cho dù kỹ năng trang điểm của cô xuất thần nhập hóa thì cô vẫn đẹp hơn Úc Ninh.
“ được rồi, đừng nhìn nữa, theo kế hoạch hôm nay sẽ không quay cận cảnh, cô đây là đang vẽ hoa sao?” Kỳ Viễn Văn một tay cầm kịch bản quạt quạt một bên nhìn thời gian.
anh ta nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Úc Ninh, hỏi:“ vừa rồi đưa kịch bản cho em em đã xem chưa? có chỗ nào thấy không hiểu không?”
Úc Ninh hướng anh ta cười nhẹ, tránh cho phấn má hồn trên mặt bị lem, mơ hồ nói:“ không có “
Kỳ Viễn Văn gật đầu, vẫn không yên tâm, nói “ em xem “ rồi tự lấy mình làm mẫu đi đến giữa phông nền, làm những động tác “ đi, há miệng, đi, vươn ta, uống sữa, nhắm mắt “
Nhưng anh ta dáng người cao to, động tác lại vừa gấp vừa khoa trương, đặc biệt động tác há miệng kinh ngạc dáng vẻ hai cặp mắt mở to, kinh ngạc như vậy, giống như ra cửa gặp phải quỷ, những người khác đều cười nghiêng ngả.
Úc Ninh nhịn không được cười rộ lên, vì để tránh mọi người vì cưởi bể bụng mà chậm tiến độ, cô vội nói:“ cám ơn Kỳ sư huynh, em đã hiểu rồi “
Kỳ Viễn Văn lúc này mới dừng biểu diễn, một đường vặn vèo đi đến chiếc ghế sau máy quay phim nơi Cứ An đang làm bộ mặt lạnh, hướng anh ta quạt gió.
Cứ An uể oải nhìn thoáng qua anh ta, nói:“ Tớ đi hút điếu thuốc, cậu xem trước đi “ rồi vớ cái bật lửa đi ra bên ngoài.
Dương Nghệ cả buổi chiều vẫn làm người hóa trang bận rộn, lúc này thấy không còn việc gì, cũng đi heo, hôn hôn cổ Cứ An, hai người cùng nhau biến mất ở cửa.
Kỳ Viễn Văn nhìn bóng dáng của họ, thở dài, đem quyển sổ trong tay ghi chép lại những điều quan trọng, nói:“ em gái bánh bao, chúng ta thử trước một lần, không mở máy quay, không cần khẩn trương, được không?”
Úc Ninh gật đầu, cảm giác câu này của anh ta như đang độc thoại một mình.
tấm bảng clapperboard (bảng dùng trong quay phim để hô diễn với cắt ý) gập lại, phát ra tiếng “ ba”, Úc Ninh hít thở sâu, bước đi những bước đầu tiên.
sau một phút, Kỳ Viễn Văn có điểm ngốc điên cuồng mà ấn nút mở máy quay phim, ảo não nói:“ vì cái gì hôm nãy không mở máy chứ? vì cái gì? vài cái gì? rõ ràng hôm nãy cảm giác tốt như vậy.”
Lúc Úc Ninh còn chưa bắt đầu, anh ta làm tốt công tác chuẩn bị phải quay trong vòng hai tiếng. Tiếp theo khi thấy Úc Ninh ngẩng đầu, nhíu mày, giống như toàn thân không có một chút sức lực gì đi đến. Câu “ em sao vậy?” chưa kịp nói ra miệng thì biểu tình trên mặt Úc Ninh chợt thay đổi, mắt hạnh mở to, một nét cười tự nhiên thuần khiết hiện ra.
hình ảnh kế tiếp như nước chảy mây trôi, cơ hồ còn tốt hơn so với những gì anh ta tưởng tượng trong đầu.
Không chỉ có động tác, biểu tình, thậm chí ngay cả những ngôn ngữ thân thể nhỏ nhất Úc Ninh đều nắm rất chắc, diễn rất tốt. Thậm chí không giống như đang giả bộ. Úc Ninh như là đang trong chính câu chuyện của mình!
đã cùng thầy giáo đi thực tập, Kỳ Viễn Văn gặp qua không ít những diễn viên lớn nhỏ đột nhiên có một ý tưởng hoang đường ------------- cô gái này, trời sinh nên làm diễn viên a >.<
anh ta không nhịn được hỏi:“ em gái bánh bao, em thật là lần đầu tiên quay quảng cáo sao? trước kia chưa từng học qua?”