Trong stadio chỉ có sáu bảy người, đều có bộ dáng như sinh viên, phối hợp ăn ý, vừa nói vừa cười, vừa nhìn liền biết ngay đây là một nhóm.
sau khi nghe nói Úc Ninh trở thành người đại diện phát ngôn của công ty sữa Phóng Tâm, một thanh niên trên vai đang khiêng máy quay liền chau mày:“ Vậy Dương Nghệ thì sao?”
Cứ An đang cúi đầu nhìn quyển sổ lạnh nhạt nói:“ nên làm gì thì làm cái đó “ sau đó phân phó bạn gái:“ Dương Nghệ, em trước đi trang điểm lại............” anh ta dừng một chút,ánh mắt không mang theo cảm xúc nhìn áo sơ mi trắng và quần bò mà Úc Ninh đang mặc, lại bổ sung một câu:“ thuận tiện đưa cô ấy đi đổi một bộ quần áo khác”
Dương Nghệ cười đáp ứng.
Cô ấy vừa đưa Úc Ninh đến phòng vệ sinh vừa nói:“ xin chào, tôi là Dương Nghệ, khoa biểu diễn đại học truyền thông, còn cô?”
Úc Ninh giả bộ không nghe ra ý khiêu khích trong đó, ngắn gọn đáp:“ Tôi là Úc Ninh, vẫn đang là học sinh cao trung”
Dương Nghệ ngoài ý muốn nhíu mày, lại như vô tình hỏi:“ Vậy cô học múa mấy năm rồi?”
Úc Ninh nghi ngờ, cho rằng mình nghe nhầm, Dương Nghệ lại không nói gì nữa.
nhưng Úc Ninh rất nhanh hiểu được vì sao cô ấy lại nói như thế. Cô nhìn chính mình trong gương mặc bộ trang phục múa màu trắng sữa, cảm giác có chút mơ hồ.
chụp quảng cáo thành quay quảng cáo thì cũng thôi đi, nhưng thế nào biến thành cô phải nhảy múa rồi?
Là một ngôi sao miễn cưỡng có chút danh tiếng, Úc Ninh cũng coi như là tinh thông mọi thứ, duy nhất chỉ có nhảy múa và võ thuật là cô trời sinh không có thiên phú. Chính vì vậy nhiều lần cô đã bỏ lỡ nhiều cơ hội hợp tác với những đạo diễn lớn trong các bộ phim cổ trang.
không có biện pháp, ai bảo cô trời sinh tiểu não không phát triển?
nguyên bản Úc Ninh còn muốn dùng kĩ năng để đánh vào mặt những người ngoài kia bây giờ lại có chút buồn bực.
Hi vọng sau khi nhìn thấy kĩ năng múa thảm hại của cô họ sẽ từ bỏ ý tưởng đáng sợ này.
Người con trai đeo kính lúc trước đứng cùng Cứ An hiện giờ đang cầm kịch bản cằn nhằn bên tai anh ta, khi ánh mắt nhìn thấy Úc Ninh đột nhiên sáng lên.
anh ta tiện tay dùng kịch bản chọc chọc bả vai Cứ An:“ An tử, cậu xem “
trên đài múa, cô gái khoanh tay mà đứng, sống lưng thẳng tắp, bộ trang phục múa màu trắng bao quanh thân hình cô, lộ ra tay chân thon dài, giống như cành liễu mềm mại. Tuy rằng dáng người không tốt bằng Dương Nghệ nhưng chỉ cần tư thế đứng như thế này, nếu cả hai đứng cùng một chỗ người anh ta nhìn đầu tiên lại là Úc Ninh.
Cái gọi là giơ tay nhấc chân đều có một phen thần thái, đại khái cũng chỉ như thế này đi.
Cứ An vẫn luôn nhìn ống kính máy quay, đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng đáp lại một câu:“ Cậu đưa kịch bản cho cô ấy”
Chàng trai đeo mắt kính rất có hảo cảm đối với Úc Ninh không nói hai lời bật dậy hướng trên đài vẫy tay, lớn tiếng hỏi:“ em gái bánh bao, em biết múa không?”
Úc Ninh nửa giây cũng không chần chờ, ăn ngay nói thật:“ không biết “
“ ách...........” chàng trai nhún nhún vai, đối với bóng lưng lạnh lùng của Cứ An mà than thở:“ được rồi “
cuối cúng cũng chỉnh sửa xong ống kính máy quay, Cứ An đứng thẳng dậy, hướng Dương Nghệ đang ở trên đài nói:“ em trước múa thử hai lần để tìm cảm giác “
Dương Nghệ làm dấu tay ok, trước làm hai tư thế giãn thân thể, không hề báo trước thực hiện một loạt các động tác múa, Úc Ninh vội đi đến một bên, xa xa nhìn.
Tuy rằng bối cảnh chỉ là một tấm vải màu xanh, nhưng người quá quen thuộc với những điều này như Úc Ninh đại khái cũng nhìn ra được vài thứ.
hầu hết những thứ ở trên đài múa này sẽ không giống như trong quảng cáo, quảng cáo này do một nhóm sinh viên làm ra, ý tưởng cũng có nhiều chỗ đặc sắc, rõ ràng là đã mất rất nhiều công sức thiết kế.
nội dung đại khái của quảng cáo này là một người con gái nhảy múa từ xa đến gần, từ mền mại uyển chuyển đến mạnh mẽ, kịch liệt bắt chước trạng thái sữa chảy vào cốc, toàn bộ quá trình không có một lời thoại nào, hoàn toàn dựa vào ngôn ngữ thân thể và bối cảnh thiết kế ở hậu kì mà thể hiện chủ đề.
nói ngắn gọn, trong kịch bản không có chỗ cho Úc Ninh phát huy.........không đừng nói là phát huy, chỉ là cho cô thực hiện lại được những động tác của Dương Nghệ cũng phải chờ đến kiếp sau.
qua một lần làm nóng người, những động tác múa mà Dương Nghệ làm lại có thể nói là hoàn mỹ, Úc Ninh nhìn nhìn, không nhịn được đình chỉ hô hấp, sợ không cẩn thận phá vỡ sự hoàn mỹ này.
Bài múa hoàn tất, trong stadio liên tiếp vang lên tiếng vỗ tay và tiếng khen hay, ngay cả Cứ An mặt thối cũng đứng lên vỗ tay.
Úc Ninh vẫn còn đang ngơ ngác thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói:“ cô gái, tới lượt cô “
Cô bị dọa sợ, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca- rô, mặc quần yếm hai đây, trên mặt để râu quai nón đang đứng phía sau mỉm cười nhìn cô.
Là ông chủ công ty sữa!
Người đàn ông mặc tây trang đứng phía sau ông ấy vội vàng nhắc nhở Úc Ninh:“ đây là Cứ tổng “
Cứ?
Úc Ninh mỉm cười nhìn Cứ tổng:“ bác Cứ “ người đàn ông tây trang lập tức lộ ra biểu tình “ cô gái cô có phải bị ngốc hay không?“. Nhưng người được gọi là Cứ tổng này hiển nhiên lại rất hài lòng với một tiếng “ bác Cứ “ này, ông ấy cười rộ lên.
Cứ An vốn đang tập trung cùng anh chàng mắt kính thảo luận cái gì, chợt bị làm phiền, cau mày, nghiêng đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra.
tầm mắt đụng nhau, vẻ mặt bố con hai người đều lập tức lạnh đi mấy phần.
Dương Nghệ ngọt ngào gọi một tiếng “ bác “
Người đàn ông mặc tây trang nói:“ ông chủ không yên tâm, đến xem tiến độ quay quảng cáo “
Cứ An không trả lời, chàng trai mắt kính đẩy đẩy kính mắt, giải thích:“ đã gần chụp xong rồi, chúng tôi đang thương lượng xem chỗ nào thì dùng máy quay “
Cứ tổng gật đầu, nói:“ thử nói xem “
chàng trai đeo kính nhìn thoáng qua Cứ An, đem phần kịch bản đưa cho Cứ tổng, giải thích một phen.
Nghe xong, Cứ tổng trầm ngâm một lát, nhìn Úc Ninh hỏi: “ vậy cô gái này thì sao “
Anh chàng kính mắt:“ ách.............” một tiếng, nói đúng sự thực:“ cô ấy không biết múa, rất khó tìm được một vị trí thích hợp trong quảng cáo này “
Úc Ninh sớm đã đoán ra được điều này, cũng không có kinh ngạc. Dù sao cô cũng không muốn làm ngôi sao, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đến đây chỉ để xem náo nhiệt là được rồi.
Cứ tổng hướng Úc Ninh đưa ra một ánh mắt không đồng tình.
ông nói:“ Bố hôm qua nói với con như thế nào, nâng đỡ bạn gái, bố không phản đối, nhưng việc bố giao cho con, con cũng phải làm tốt, hình tượng của Tiểu Nghệ không phù hợp với quảng cáo này, chẳng lẽ con không nhìn ra?”
Nụ cười trên mặt Dương Nghệ cứng đờ, trong stadio nhất thời có chút xấu hổ.
trong lúc yên lặng, Cứ An đột nhiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên nói:“ nếu là quảng cáo linh tinh cái gì mà “ sữa Phóng Tâm, mỗi ngày yên tâm “, tôi e rằng mình không làm được, ngài vẫn cứ tìm cao nhân khác đi”
Nói xong, anh ta đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài.