Trọng Sinh Em Vẫn Yêu Anh

Chương 12: Chương 12: Bên nhau (Hoàn)




An Vũ Phương sau một cuộc hoan ái cuối cùng cũng triệt để mệt rã rời. Phải mất đến một lúc sau nhịp thở của cậu mới đều đặn lại, nhưng vẫn là lười nói vô cùng

Mạc Trạch hôn lên cái đầu bé nhỏ ấy, bên tai An Vũ Phương nói ra những lời thật tâm của mình

- Phương,anh sau này sẽ không vứt bỏ em lại phía sau lưng nữa đâu. Hai ta song song nắm tay nhau đi trên con đường hạnh phúc có được không??

Cơn buồn ngủ trực tiếp bị những lời nói đó đánh bay, ngưỡng mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi của mình lên, cậu hỏi

- Anh hôm nay bị sao vậy?Có khác quá không, tuy em thương anh là thật, nhưng em không muốn anh vội vàng như vậy. Nếu anh cảm thấy không tin tưởng em vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi mà, An Vũ Phương này muốn anh chắc chắn nhận ra tình cảm của mình, Không cần phải vội. Em đợi anh

Mạc Trạch ôm chặt cậu vào lòng, dùng áo vest để ở bên cạnh che lại phần mông phía dưới của Vũ Phương, hắn lắc đầu đáp

- Anh nhận ra rồi, em không cần cố gắng nữa, việc bây giờ của em là chỉ cần nhìn anh yêu em là ổn rồi. Vũ Phương,anh hỏi em vì sao con người như anh lại khiến em sống chết mà yêu đến cuồng dại vậy?

Cậu nỗi ý xấu, dùng tay gãi gãi cầm hắn

- Vì anh có nhiều tiền nha

Họ Vương đen mặt hướng nhóc con không ngoan trả lời

- Đại côn thịt vẫn còn ở trong người em đấy! Muốn sống thì nghiêm túc cho anh

- Haha! Em đùa thôi, yêu nhau là cái duyên cái nợ, có thể là do khí suất của anh đã thu hút lấy em, cũng có thể là do vẻ ngoài này khiến em mê mệt, hoặc là yêu anh không cần lí do. Nhưng mà dù có nói gì, trái tim này vẫn đã hoàn toàn gởi gắm cho anh rồi

Hắn hài lòng cười cười, vẻ mặt băng sơn vì một tia hạnh phúc mà làm cho nhu hòa hẳn ra, cọ cằm mình lên đầu cậu, hắn tâm sự

- Là anh đã quá ích kỉ với bản thân mình, chẳng chịu nghĩ đến cho em. Anh cũng rất thích con người họ An này. Nhưng mà nỗi sợ lại chiếm lấy anh, sợ một ngày nào đó khi mình đã chìm đắm vào tình yêu này thì em lại chán ghét mà bỏ anh, lúc đó Mạc Trạch này phải biết làm sao đây? Anh tuy là tổng tài ngoài lạnh mà tâm cũng lạnh, nhưng không có phải là anh không biết đau. Kẻ lên giường với anh không thiếu, nhưng cũng chỉ vì cái đống gia sản ở phía sau lưng nên họ mới đến đây. Còn em thì khác, dù có ở nhà anh nhưng em vẫn luôn sống tiết kiệm với bản thân, luôn hi sinh chăm sóc anh từng chút. Khiến trái tim anh bắt đầu muốn hòa nhịp với em. Nhìn nhóc con này dùng cả tâm huyết để yêu anh,Nhiêu đó thôi cũng đã khiến anh buông vũ khí rồi

Ai kia lộ vẻ làm nũng đáp

- Trạch à ~~ người ta sắp khóc rồi nè

- Vũ Phương, Ban nãy khi Chiêu Văn tỏ tình với em, anh sợ lắm!chỉ hận nếu em đồng ý liền liều mình giết chết em và tên kia vì đã phản bội anh. Nhưng mà tâm ý của em khi từ chối hắn,khiến anh nhận ra đây là cơ hội cuối cùng cho bản thân này. Nếu không đáp lại tình cảm thiêng liêng này thì Mạch Trạch chính là đồ heo

Nhìn Vương tổng tài tự mắng mình là heo, không hiểu sao cậu buồn cười lắm, hôn lên môi hắn nhiều cái cậu đáp

- Anh có là đồ heo thì em vẫn sẽ yêu Trạch anh có biết không, cái em sợ không phải là anh bỏ rơi em, mà chính là nỗi sợ anh cứ trốn tránh tình cảm của mình. Hai ta còn một con đường dài phía trước phải đi, em không làm gì cho anh được, nhưng vẫn sẽ đứng ở phía sau tiếp sức mạnh cho người mình yêu. Em yêu ai là do chính bản thân mình chọn lựa, không ai có quyền sắp đặt được cả, rơi nước mặt cũng được, đau lòng cũng không sao, Vũ Phương nguyện trả giá hết thảy để anh nhìn ra được tình cảm của mình. Nhưng nếu bắt em rời xa anh, thì thật xin lỗi nếu em làm được sẽ không mang họ An nữa mà mang họ Vương

Thì ra hạnh phúc là đây, bình yên ở ngay trong ngực này!! Phương!! thật cảm ơn em đã chịu tiếp nhận con người như anh. Đã khiến em chịu nhiều đau khổ trong thời gian qua, dù có trễ thật,nhưng thật may là em vẫn luôn hướng bỉnh yêu anh, Mạc Trạch anh xin hứa từ nay sẽ bù đắp lại tất cả cho em

Hắn cười cười nhìn cậu nằm trong ngực mình, đoạn nói

- Chúng ta kết hôn nhé

Vũ Phương thề rằng đây là lần đầu tiên trong suốt những năm mình sống cảm thấy ý nghĩa nhất, nước mắt từ lúc nào không hay chảy xuống, cậu dụi vào lồng ngực rắn chắc đồng ý

- Ân!! Em đồng ý!! Yêu anh là quyết định đúng đắn của đời em. Quá khứ cùng tương lai, hai ta cũng nhau xây đắp nhé. Anh là của em và em là của anh!!

- Anh hứa với em

Mặt trời chiếu qua khung cửa kính của căn phòng tổng tài, tuy tiết trời ban trưa rất nóng, nhưng đối với cặp tình nhân đang ôm ấp nhau ở trong văn phòng này, cảm giác thanh mát cứ tuôn trào trong lòng họ, chỉ là tiếng yêu vội vã, lời cầu hôn vụng về nhưng chừng đó thôi cùng đã khiến họ vui vẻ mãi về sau rồi

Cảm ơn ông trời đã cho Vũ Phương này trọng sinh một lần nữa

Sống Lại Thật Tốt

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.