Trọng Sinh Em Vẫn Yêu Anh

Chương 7: Chương 7: Chụp hình




Nửa năm trôi qua, An Vũ Phương vẫn yên ổn sống sót bên Vương Mạc Trạch mà không hề bị tổn hại gì cả, tình cảm cũng có chút tiến triển, một người thì luôn mặt dày theo đuổi, còn một người thì lạnh lùng ngoài mặt, nhưng trong lòng lại chầm chậm tiếp nhận được tình yêu của người kia

Điều đặc biệt hơn, Mạc Trạch bây giờ cũng sẽ có vài hạnh động để đáp lại lời yêu thương của người kia. Chẳng hạn như mỗi lần cậu đột ngột phóng lên người muốn anh ôm, anh cũng chẳng xua đuổi ngược lại còn đưa tay xuống nâng đỡ cậu lên. Mạc Trạch cũng chẳng bao giờ ăn cơm ở công ty nữa, mà đều chờ Vũ Phương mỗi buổi trưa đem cơm tự tay cậu nấu mang đến, rồi hai người cùng nhau ngồi ăn. Anh cũng rất thỏa mái mặc cậu hồ nháo nắm tay, ôm ấp mình ở công ty.Buổi tối, nếu An Vũ Phương không rúc vào lòng anh ngủ, thì tổng tài mặt than của chúng ta liền len lén nhích lại gần cậu, vòng tay qua ôm lấy Vũ Phương, sau đó mới an tâm nhắm mắt ngủ. Đến sáng hôm sau, mặt liệt vẫn không thay đổi mà trực tiếp nói dối

- Là tối hôm qua em tự ôm tôi!!

An Vũ Phương ╮(╯▽╰)╭ trong lòng thầm nghĩ “sao anh càng ngày biệt nữu vậy hả??”

Vương Mạc Trạch từ sau khi cơn ác mộng Vũ Phương bị xe cán vây lấy tâm trí, thì cũng chẳng để cậu đi bộ hoặc đi một mình nữa. Qua ngày hôm sau, anh liền mua một chiếc ô tô, thậm chí còn thuê cả tài xế để cậu muốn đi đâu thì sẽ người đưa đón, như vậy an tâm hơn nhiều. Nói chung có thể hiểu rằng, sự cưng chiều của anh dành cho cậu tuy không bộc lộ rõ, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy đó là cả một khoảng trời yêu thương vô tận, và Vương Mạc Trạch cũng đã dần mở lòng với An Vũ Phương

Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, cậu lại như thói quen cũ, mặc kệ anh đang xử lí công việc tại nhà, một hai liền ngồi lên đùi anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực, vừa tham lam hít lấy hơi ấm của người bên trên vừa bấm điện thoại

Mạc Trạch cũng không ghét bỏ hay gì cả, thậm chí còn chỉnh lại tư thế cho cậu thỏa mái hơn, cằm anh gác lên đầu cậu mà tiếp tục làm việc

Chơi điện thoại một lúc lại chán, nhìn đến chiếc điện thoại của Mạc Trạch, bỗng nhiên cậu nảy ra một ý, ngước mắt lên nhìn anh nói

- Trạch!! Cho em mượn điện thoại đi!!

Tầm mắt của họ Vương vẫn không rời khỏi văn kiện, nhưng miệng thì hỏi

- Làm gì??

- Cho người ta mượn một chút đi mà!!! Nha nha!!

Anh thấy Vũ Phương làm nũng như vậy cũng chẳng nói gì nhiều nữa, trực tiếp với tay tới lấy cho cậu, nhìn điện thoại anh trong tay mình. Cậu cười rạng rỡ, thoát cái đầu mình ra khỏi lồng ngực anh, sau đó bật máy ảnh trong điện thoại lên, hô to

- Trạch cúi đầu xuống đây một lát nào!!

Vương Mạc Trạch cũng chẳng để ý, vừa nhìn xuống thì môi An Vũ Phương chạm môi mình, tiếng tách tách vang lên

Sau đó cậu mới thỏa mãn nhìn vài tấm hình mình vừa chụp khoe khoang với anh

- Anh nhìn xem!! Hai đứa mình hợp nhau chưa nè. Tuy là chụp vội vàng nhưng bức nào cũng đẹp cả!!

Mạc Trạch bị cậu hôn đột ngột cũng không trách mắng gì, vẫn tập trung làm việc của mình. An Vũ Phương cũng không ép anh, tiếp tục làm ổ trong ngực người yêu, gửi hết những tấm ảnh trong điện thoại sang điện thoại mình, cậu lại vui vẻ lấy tấm ảnh cho là đẹp nhất đặt làm màn hình nền cho cả hai

Sau đó mới an tâm trả nó cho Mạc Trạch, còn không quên dặn dò

- Anh nghe em nói đây!! Hình nền của anh và em đều giống nhau, là hình hai dứa chụp chung. Anh không được ghét mà bỏ hoặc xóa đi đâu, nếu anh làm vậy em sẽ cắn chết anh luôn

Anh lạnh lùng trả lời lại

- Em đủ sức để cắn chết tôi??

- Tất nhiên!! Sẽ dùng chính miệng này để cắn anh, cắn cho đến khi nào ngài Vương đây chịu để hình hai đứa lại mới thôi. Còn nữa, Vương Mạc Trạch em muốn nói điều này với anh...

- Có thể nói!!

An Vũ Phương vòng tay qua sau cổ anh, sau đó chậm rãi nói ra từng từ

- Hình như...em...càng ngày...càng yêu anh nhiều hơn rồi. Yêu đến chết luôn, chỉ cần chỗ nào có mùi hương của anh em cũng yêu. Em yêu anh nhất nhất trên đời đó, Trạch anh có yêu em không??

Tuy rằng mỗi ngày cậu đều nói lời yêu với anh, nhưng nó vẫn khiến lòng anh được một trận ấm áp, cánh tay tự giác siết chặt eo cậu hơn, cằm cứ cọ cọ lên đầu của người kia, nhưng miệng thì nói

- Chỉ giỏi làm chuyện nhảm nhí

Ai kia đáp lại

- Hứ!! Anh lại lãng tránh nữa rồi

Một buổi tối lại trôi qua, bầu không khí ngọt ngào của hai người lại tăng lên chứ không hề giảm đi. Và màn hình điện thoại của anh từ đây cũng chưa bao giờ thay đổi, đó là cái ảnh cậu chụp đột ngột ấy, nhưng nó vẫn khiến Trạch mặt liệt yêu thích không thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.