Cứ như vậy, tất cả những bộ quần áo Âu Dương Thiên Thiên đều phải thử không sót bộ nào, cho đến khi Âu Dương Vô Thần cảm thấy hài lòng, mới ngưng lại việc thử đồ.
Đem một đống túi xách chất lên xe, Âu Dương Thiên Thiên đứng thở dồn dập, cô đã thay ra chiếc váy đen của mình, và mang vào một chiếc áo sơ mi voan trẻ trung, kết hợp cùng quần rin màu trắng, tôn lên đôi chân dài thon gọn.
Cái tên đáng chết đó, ở nhà thiếu đồ hay sao mà anh ta lại mua cho cô thêm 1 đống này nữa chứ?
Đúng là, muốn tẩn anh ta một trận quá đi!
Âu Dương Vô Thần thanh toán xong, anh đi ra ngoài, thấy cô gái đang thở gấp vì mệt, liền lên tiếng:
- Cô chỉ mới mấy tuổi đầu, nên ăn mặc trẻ trung một chút, mang đồ gì nhìn cứ như bà già vậy?
Âu Dương Thiên Thiên vuốt ngược, cô nhìn anh, nhíu mày phản bác:
- Tôi thích ăn mặc kiểu trưởng thành, không được sao?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, nói:
- Muốn trưởng thành thì để lớn rồi làm, mới hơn 20 tuổi mà mặc như phụ nữ 30 tuổi!
Dứt lời, anh mở cửa xe và ngồi vào trong.
Âu Dương Thiên Thiên: “....”
Má nó, lại bị chê. Hết chê mang đồ xấu rồi lại chê già, còn gì nữa chê luôn một lần xem? Cô sẽ táng chết anh ta!
Hơn nữa, cô hơn 30 tuổi thật mà, gu ăn mặc nó trưởng thành hơn 1 chút thì sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên tức một cục nghẹn trong cổ họng, suốt đoạn đường đi trên xe, cô không lên tiếng nói một câu gì cả.
Âu Dương Vô Thần chở cô đến một nhà hàng, sau khi vào đó thì gọi một ít đồ ăn sáng nhẹ.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn đồ ăn trên bàn, không có lấy một miếng cá hay thịt nào cả, tại sao chứ?
Vết thương của cô đã lành rồi mà, vì sao vẫn không cho cô ăn? Tức chết mà!
Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái nào đó đang phụng phịu khuôn mặt, lạnh nhạt hỏi:
- Sao còn không ăn?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, đáp:
- Không có tí đồ ăn hải sản nào cả. Khô khan như vậy làm sao ăn chứ? Tôi muốn ăn mực!
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, lên tiếng:
- Ăn sáng mà ăn mực làm gì? Hơn nữa cô chỉ mới lành vết thương, để cho chắc thì tuần này đừng động vào hải sản.
Âu Dương Thiên Thiên: “....”
Hơn 10h rồi mà còn ăn sáng? Bị bệnh à?
Mặt trời gần lên tới đỉnh rồi, phải cho cô ăn trưa chứ?
Lật bàn! Cô không ăn nữa!