Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế, nhàn nhã nhìn những động tác máy móc của Đường Gia Huỳnh,, không lên tiếng thêm nữa.
Cậu bé nhặt hết những vỏ chuối xung quanh mình, rồi chậm rãi đi ra phía ngoài cửa, nhặt luôn cả những cái vỏ mà mình đã vứt ra xa tới đó.
Nhàm chán chống tay, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt lên lầu, liền thấy người hầu từ trên cầu thang đi xuống. Xung quanh cô ta, không có ai....
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên lạnh lẽo thêm 1 mảng nữa, đợi người hầu đó tới gần chỗ mình, cô âm u hỏi:
- Đường Gia Ân đâu?
Nữ hầu nuốt nước bọt, run rẩy trả lời:
- Đại... đại tiểu thư, phu nhân đang bận việc, rất... rất quan trọng, nên không xuống được!
“...”
Ha, rất quan trọng? Đến mức cô đã cho người “mời” xuống cũng không chịu xuống sao?
Được, không nể mặt nhau lắm! Vậy thì đừng trách sao cô không nể mặt bà ta!
Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, cô chậm rãi đứng dậy, lên tiếng:
- Dẫn tôi lên phòng bà ta, để tôi trực tiếp xem thử, rốt cuộc bà ta có việc không thể xuống hay là không muốn xuống đây!
Dứt lời, người hầu cúi đầu, ngay lập tức đi trước, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn Đường Gia Huỳnh phía ngoài, chắc chắn cậu bé vẫn đang làm, mới xoay người đi theo.
Đi hết một đoạn cầu thang, bỏ qua 2 phòng đầu tiên, người hầu đứng trước cánh cửa phòng thứ 3. Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đi đến, cô liếc mắt nhìn bộ dạng của người hầu, nhướn mày hỏi:
- Là phòng này?
Nữ hầu nhanh chóng gật đầu, đáp:
- Đại tiểu thư, chính là phòng này, là phòng của phu nhân!
Sau khi lời của người hầu nói xong, từ phía bên kia cánh cửa truyền đến những tiếng kì lạ....
“Ưm.... ưm...... nhẹ một chút...”
Cùng với tiếng thở dốc....
“Hộc“....”hộc“....”hộc”
“....”
Bà già đó đang làm việc, cái méo nào mà kêu như đang “làm tình” vậy?
Không lẽ.....
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô đưa tay lên nắm chốt cửa, trực tiếp mở vung ra.
Hiện lên trước mắt cô, là một màn mây mưa ướt át của một cặp đôi đang làm... “chuyện ấy“.
Cả hai đều cởi trần, ôm hôn nhau thắm thiết, thân thể cả hai hòa quyện vào làm một, thậm chí... có chỗ còn đang dính và chuyển động mãnh liệt.
Âu Dương Thiên Thiên: “...”
Đù...... đúng là việc “quan trọng” mà.
Như thế này thì bảo làm sao mà tách được nhau ra để đi xuống gặp cô chứ?
Đúng là cảnh tượng đáng ngạc nhiên mà!