3 người đàn ông không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang, lúc đó, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng ngồi thụp xuống, giấu người sau lớp ghế sofa, chứ thực chất không nhìn rõ mặt gì cả.
Âu Dương Vô Thần thì lại khác, anh nhìn 1 thoáng qua, nghe chút ít giọng nói, cũng đủ biết kẻ đó là ai rồi. Hơn nữa, từ “thẻ đen” phát ra, anh có bị thiểu năng cũng nhận ra là mới sáng này anh vừa mới đưa 1 chiếc thẻ đen cho ai.
Và đó... chính là Âu Dương Thiên Thiên!
Trái ngược lại hoàn toàn với biểu hiện của 3 người kia, Âu Dương Thiên Thiên thì sợ hãi run rẩy như một con cún bị dọa sợ, cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ.
Gây họa rồi, gây họa rồi, vì một cái thẻ mà làm lộ mất rồi. Âu Dương Vô Thần đã bảo cô ở yên trong nhà ăn đi, vậy mà cô lại chạy ra ngoài này, kiểu gì anh ta cũng mắng cô cho mà xem!
Âu Dương Thiên Thiên nhìn về chiếc thẻ nằm phía xa, nghiến răng gầm gừ. Thẻ màu đen đúng là màu đen mà, mang lại toàn xui xẻo không!
Andrew nhướn mày, anh nghiêng đầu, muốn nhìn thử xem ai đó đang ở đằng sau ghế sofa, vừa nhìn vừa lên tiếng:
- Vô Thần, còn có ai khác ở nhà cậu nữa sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy câu này, cô cắn răng, bò bò tới lấy chiếc thẻ, rồi có ý định nhanh chóng rút lui lên lầu.
Bây giờ chỉ có nhanh là thượng sách thôi, còn lại mọi chuyện cứ giao cho Âu Dương Vô Thần đi!
Thế nhưng, đúng lúc này cô lại nghe Âu Dương Vô Thần nói:
- Không có ai hết, chỉ là người hầu thôi!
Stefan nhíu mày, 100% nghi hoặc với câu trả lời này, đáp:
- Tôi không nghĩ vậy!
Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên từ đâu mò đầu lên, hai tay cô nắm vào thành ghế sofa, nghiêng mặt hỏi người đàn ông:
- Âu Dương Vô Thần, anh đồng ý cho tôi làm người hầu rồi hả?
Nét mặt Âu Dương Vô Thần ngay lúc đó: “....”
Núp luôn đi má, chớ mò lên chi vậy???