Âu Dương Thiên Thiên ở trong phòng, trời dần chuyển tối nên nhiệt độ cũng thấp hơn, cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại và kéo rèm lại.
Ây da, bây giờ có lẽ phải đi ăn chút gì đó thôi, tắm rồi còn đi ngủ nữa. Cả chiều nay bận rộn quá, cô muốn tắm bằng nước ấm cho thoải mái cơ thể.
Vừa nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên vừa đứng dậy, cô rời khỏi bệ cửa sổ, đi đến phía giường lấy túi xách muốn đi.
Thế nhưng, khi tay còn chưa kịp chạm vào chiếc túi thì tiếng nổ súng đã vang lên khắp nơi, khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình lùi lại.
Gì vậy? Là tiếng súng ư? Sao lại có tiếng súng ở đây chứ?
Chưa kịp để cô thắc mắc điều gì, tiếp sau đó, một loạt báo động lại reo lên, khắp nơi vang lên tiếng inh ỏi của còi chữa cháy.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhấc chân đi về phía cửa phòng, mở nó ra. Ngay lập tức, một đám người chen lấn nhau chạy vụt qua, tâm trạng vô cùng hoảng sợ.
Nhìn dòng người đi loạn, Âu Dương Thiên Thiên càng hoang mang hơn, cô bắt lấy tay một người nhân viên, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nghe có rất nhiều tiếng báo động.
Người nhân viên nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng, nói với tốc độ rất nhanh:
- Quý khách, xin hãy rời phòng và đi về lối thoát hiểm, đã có chuông cảnh báo nguy hiểm, cô mau đi đi.
Dứt lời, người nhân viên dứt tay ra khỏi Âu Dương Thiên Thiên, tiếp tục đi về phía trước và hô lên:
- Mọi người hãy chạy xuống bằng cửa thoát hiểm, thang máy hiện đang gặp trục trặc, xin mọi người nhanh chóng di tản.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô quay người đi vào trong, cầm lấy túi xách của mình, nhanh chân đi ra ngoài.
Đúng lúc này, một hình ảnh liền đập vào mắt cô, khiến chân Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên khựng lại.
Trước ánh sáng hắt lên rèm cửa sổ của đèn báo động, một bóng người bò xuống từ trên cao, đu đưa thân người với sợi dây dài ngoằn.
Hắn chống hai tay lên cửa kính phòng Âu Dương Thiên Thiên, rồi lấy thế đẩy người, đâm thẳng vào lớp kính trong suốt, lăn vào trong phòng.
“Xoảng” - Tiếng cửa kính vỡ thành nhiều mảnh nhỏ vang lên, khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt lùi lại, cô theo bản năng hô lớn:
- Aaaaaaaa....
Âu Dương Thiên Thiên cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu mình, những mảnh kính văng ngang qua da thịt cô, không khó khăn cắt từng đường sắc lẹm, rơm rớm máu.
Âu Dương Thiên Thiên thở dốc, qua lỗ hổng giữa hai tay che đầu, cô nhìn thấy thân thể một người đàn ông đứng dậy từ dưới đất, toàn thân đầy máu, nhỏ từng giọt xuống sàn.
Và điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa, chính là khi ánh mắt liếc sang cánh tay bên phải của hắn ta, nơi đó.... cầm một thứ kim loại quen thuộc.
Là.... súng!