Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt cô hơi đỏ, tựa như có chút uất ức. Giọt nước trong suốt rơi xuống tay, cô cúi đầu nhìn vài giây rồi đột nhiên nhếch môi cười chế giễu.
Thật là.... tại sao cô lại khóc chứ? Chẳng có gì đáng để khóc cả.
Vừa nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay lên lau vệt nước trên má mình, thế nhưng, không hiểu vì sao, càng lau, nước mắt lại càng rơi xuống.
“....”
Sao thế này? Cô có muốn khóc đâu, vì sao thứ đó lại cứ rơi xuống chứ? tại sao vậy?
Dừng lại đi... đừng khóc nữa mà.... đừng chảy nước mắt nữa mà.... có gì đâu để khóc chứ.....
“Hức.... hức... hức” - Thế nhưng, dường như không thể làm được như lí trí mình suy nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên chợt bật khóc nức nở.
Cô đưa tay lên ôm mặt mình, che đi hai đôi mắt lại, cúi đầu khóc thành tiếng.
Hóa ra... anh ta đã bỏ cô ở lại nơi đó, rồi đi mất, không một lời từ biệt nào. Thậm chí, còn không đợi cô tỉnh lại để nói nữa chứ. Giống như, cô chẳng là gì đối với anh ta cả.
Lần trước đuổi đi còn nói rất đàng hoàng, lần này... thì trực tiếp bỏ qua ý kiến của cô luôn, không cần biết có muốn hay không.
Tại sao Âu Dương Vô Thần có thể vô tâm như vậy chứ? Anh ta không thấy cô đang bị thương sao? Không rủ chút lòng từ bi nào mà để cô ở lại hả? Ba nuôi nói 1 tiếng thì đưa cô về, anh ta xem cô là cái gì chứ?
Lúc cần thì ôm, bế, cõng, kiểu nào cũng bắt tôi về ở chung nhà với anh. Nhưng không cần thì.... cứ như một con cún, vứt ra ngoài đường, mặc kệ nó đáng thương...
Ngốc thật! Cô ngốc thật. Đã tin tưởng anh ta đến vậy, tin rằng... anh ta sẽ không bỏ rơi cô nữa. Nhưng mà... rốt cuộc vẫn là anh ta bỏ cô ở lại, không chút luyến tiếc mà rời đi.
Âu Dương Vô Thần, tên nói dối nhà anh, anh không giữ lời hứa với tôi. Lần nào cũng hứa rồi không làm, anh hứa làm gì chứ. Tôi ghét anh! Đồ nói dối.
Đồ thất hứa.
Đồ lạnh lùng, vô nhân tính, không cảm xúc.
Đồ hứa lèo!!!!
Âu Dương Thiên Thiên khóc như một đứa trẻ, cô căn bản không phải khóc vì thứ tình cảm gì khác, mà là khóc vì bị bỏ rơi. Khi người mà cô nghĩ rằng sẽ không bỏ rơi cô, năm lần bảy lượt cho cô niềm tin, nhưng lại tàn nhẫn lấy đi. Vậy thì lúc đầu hứa làm gì chứ?
Đến cuối cùng.... chẳng làm tử tế nổi một lần nào.
Bên ngoài căn phòng, Âu Dương Chấn Đông nghe tiếng nấc rất nhỏ của Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt ông đen láy nhiều ẩn ý.
Lúc đó.... không phải là ông không thấy Âu Dương Vô Thần đứng bên trên.....