Tống Dật Nhiên nghe những lời Âu Dương Thiên Thiên nói, từ đầu tới cuối không lên tiếng phản bác được gì, chỉ biết ngồi im miệng một chỗ.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh nhạt, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Tống Dật Nhiên, mọi chuyện bây giờ đã qua rồi, thứ phải trả anh cũng đã trả, đối với Đàm Gia Hi, cũng như trút được lòng căm hận cuối cùng. Nhưng có một điều này tôi cần anh phải biết, câu nói tâm đắc nhất của chị ấy khi còn sống, chính là: Sống phải biết tha thứ, như vậy trong lòng mới thấy thoải mái. Tuy nhiên, anh có từng nghĩ tại sao đến chết chị ấy vẫn không tha thứ cho anh không?
- Nỗi hận chỉ là một chấp niệm, không phải cứ buông xuống rồi là tha thứ đâu. Đúng là mọi thứ chị ấy đều có thể bỏ qua, nhưng mà.... Tống Dật Nhiên, duy chỉ có phản bội, là vĩnh viễn không thể tha thứ.
Nói rồi, cô chủ động đứng dậy, lần này, người đàn ông không làm thêm hành động gì nữa. Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh, chậm rãi nói lời cuối cùng:
- Hôm nay tôi đi ngang nơi này, một thoáng nghĩ đến cái chết của chị Đàm Gia Hi mới vào đây, vậy nên có thể đây cũng là lần cuối cùng tôi ngẫu hứng muốn gặp anh. Đối mặt với anh bằng con người thật của mình, tôi nghĩ đó là sự tôn trọng duy nhất mà tôi muốn dành cho anh. Nói ra những điều này cũng chỉ là muốn anh biết, Đàm Gia Hi thực chất từng yêu anh nhiều đến mức nào, nhưng anh đã không trân trọng được điều đó, mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay. Tống Dật Nhiên, anh đừng nghĩ chị ấy yêu anh nhiều thì sẽ không nỡ bỏ anh đi. Anh lầm rồi, chị ấy nỡ đấy. Thậm chí, đã đi không quay trở về nữa rồi.
- Hi vọng đời đời anh ở nơi đây, có thể suy nghĩ về Đàm Gia Hi như một người tri kỉ đã từng rất thân quen, đem kí ức của chị ấy khắc ghi vào trong đáy lòng, ăn năn sám hối về những tội lỗi mình đã gây ra.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu lại, nhấc chân bước đi. Cô từng nghĩ, chỉ cần trả thù người đàn ông này thì bản thân sẽ thấy rất thoải mái, rất thanh thản, nhưng không... chính chấp niệm của cô, lòng căm hận của cô đã khiến bản thân không thể thoát ra được nỗi ám ảnh mang tên Tống Dật Nhiên.
Ngày hôm đó rời đi từ tòa án, mọi thứ không phải chấm hết, mà chính là bắt đầu, bắt đầu cho những cơn chấn tâm lí kéo dài mãi đến sau này. Bây giờ, may mắn có một người giúp cô hóa giải điều đó, nhưng phần lớn vẫn là do bản thân cô đã vượt qua được. Thời gian làm sự thù hận này biến mất, phai mờ, và tình yêu với người mới đã khiến cô buông bỏ được người cũ, xóa đi quá khứ đen tối.
Tống Dật Nhiên, anh vẫn nghĩ tôi không nỡ buông anh xuống sao? Anh sai rồi. Bắt đầu từ lúc tôi hết bệnh, tôi đã buông được anh rồi!
Người đàn ông ngồi phía sau nhìn theo bóng lưng Âu Dương Thiên Thiên, chợt như thấy một người phụ nữ rất quen thuộc, đang rời bỏ anh ngày càng xa. Nước mắt.... đột nhiên rơi....
========================
Âu Dương Thiên Thiên bước ra khỏi cổng nhà tù, cô ưỡn ngực nhìn trời, hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này, phía xa bỗng có tiếng người gọi:
- Thiên Thiên.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn về hướng đó, thấy một người đàn ông đang đứng bên lề đường đợi cô, dáng người anh cao ngất, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười cưng chiều.
Bất giác nở một nụ cười, cô tiến tới gần chỗ anh, lên tiếng:
- Sao anh lại ra ngoài này? Không phải em bảo anh đợi em trong xe sao?
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, thẳng thắn đáp:
- Nhưng anh muốn đứng đây đợi em, đối diện như vậy, đi ra là sẽ thấy anh ngay.
Âu Dương Thiên Thiên cong mắt, nở nụ cười ngọt ngào hỏi:
- Đợi em lâu không?
Người đàn ông lắc đầu, trả lời:
- Không lâu.
Vừa nói, anh vừa giơ tay ra, lên tiếng:
- Đi thôi, về nhà ăn cơm, anh nấu đồ ngon cho em.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn bàn tay to lớn của Âu Dương Vô Thần, không ngần ngại đưa tay mình ra, đặt lên, gật mạnh đầu đáp:
- Ừm.
.....
Tống Dật Nhiên, quên nói với anh rồi. Đàm Gia Hi còn muốn cảm ơn anh đấy, vì chính sự bỏ rơi của anh, mới làm cô ấy gặp được người cô ấy thực sự yêu. Và thật may mắn.... người đó cũng yêu Đàm Gia Hi, nhiều như cái cách cô ấy từng yêu anh.....
*Cầu phiếu nè, ahihi*