Âu Dương Thiên Thiên đứng hình khi nhìn cảnh tượng ngay trước mặt mình, mắt cô mở to, thân thể cũng cứng nhắc không biết phải làm gì. Trong đầu cô bây giờ chẳng có ý nghĩ gì cả ngoài hai chữ ngạc nhiên hiện lên to đùng.
Hình như.... cô tới không đúng lúc thì phải. Hai người này.... trông có chút.... bận rộn.
Mã Nhược Anh và Stefan nghe thấy tiếng động, cả hai cùng quay qua thì phát hiện Âu Dương Thiên Thiên đã đi vào phòng. Không kịp làm gì cả, cứ như vậy.... toàn bộ bị cô ấy thấy hết.
....
....
....
Ba giây trôi qua, thời gian không gian như ngưng đọng lại, sáu mắt nhìn nhau, mỗi người một cảm xúc khác biệt.
Mã Nhược Anh là người phản ứng nhanh nhất, cô ngay lập tức vung tay, hất văng người đàn ông phía trên mình ngã xuống đất. Vọt dậy, cô chạy đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, lắp bắp lên tiếng:
- Thiên Thiên, chuyện đó..... chuyện mà em vừa nhìn thấy... không phải như em nghĩ đâu, Là... là... là có chút sự cố.... à không phải... là có chút.... lỗi kĩ thuật.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô nhìn bộ dạng của Mã Nhược Anh, đờ người không biết phải nói gì. Chị ấy... rốt cuộc là đang muốn giải thích hay làm chuyện thêm rối tung vậy?
Bình tĩnh lại chút chị ơi. Hít sâu thở đều một tí rồi nói nào.
Trong lúc Mã Nhược Anh còn đang lắp bắp vì lời nói của mình thì người đàn ông lúc nãy bị cô đẩy ngã đã chống tay đứng dậy. Khác với vẻ mặt hốt hoảng của người con gái, Stefan trông không có biểu hiện gì.
Anh ta phủi phủi người mình, rồi nhìn về phía Mã Nhược Anh đang quơ tay múa chân, nhíu mày lên tiếng:
- Cô làm gì vậy? Không phải chỉ là trượt chân ngã một cái thôi sao? Tôi cũng chưa làm gì cô mà.
Lời nói của người đàn ông làm Mã Nhược Anh đứng sựng lại, cô quay đầu nhìn về phía Stefan, há miệng đáp:
- Tôi.... thì tôi đang muốn giải thích điều đó đây.
Stefan liếc mắt lạnh nhạt, anh tiến đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, hỏi:
- Vô Thần có đến cùng cô không?
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô theo bản năng gật đầu, chỉ tay ra phía sau trả lời:
- Có, anh ta đưa tôi tới đây. Bây giờ đang ở dưới đó cùng Andrew và Elena.
Dứt lời, Stefan liền đi ngang qua người cô, ung dung bước ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của hai người con gái.
Sau khi anh rời đi, bầu không khí trong căn phòng vẫn như ngưng đọng chưa trở lại bình thường. Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn Mã Nhược Anh, Mã Nhược Anh cũng chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nhưng không ai lên tiếng nói gì cả.
Phải mất một lúc sau, Âu Dương Thiên Thiên mới mở miệng trước:
- Chị Nhược Anh, thật ra em.... cũng không có nghĩ gì cả đâu. Âu Dương Vô Thần bảo em lên tìm chị, rồi chuyện lúc nãy là... em vô tình thấy thôi. Em cũng biết hai người không bao giờ có chuyện gì đâu, đúng chứ?
Mã Nhược Anh đảo mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô mím môi, đưa tay gãi đầu, đáp:
- Ừm... chắc chắn là không có gì rồi. Chỉ là.... lúc này chị bị trượt chân ngã, nên Stefan đỡ chị mà thôi, mặc dù... tư thế có hơi gây hiểu lầm, nhưng mà thật sự là không có gì hết.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, gật đầu trả lời:
- Thì ra là vậy.
Mã Nhược Anh bặm môi, không nói thêm gì nữa. Trong đầu đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy, khi cô sắp ngã xuống đất và túm lấy áo của Stefan. Anh ta dường như cũng có ý muốn đỡ, đã đưa tay ra ôm lấy eo cô, đồng thời cánh tay còn lại cũng vòng qua ôm lấy đầu cô, ngăn cản sự va chạm....
*Cầu phiếu nè, ahihi*