Đúng như lời đã nói, Mã Nhược Anh ngay sau khi băng bó vết thương trên tay cho Stefan thì liền lái xe đưa anh đến bệnh viện.
Cả hai vừa bước xuống xe thì thấy Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi cổng bệnh viện. Họ tiến đến chỗ cô, nói:
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, Elena đã được chuyển về phòng VIP rồi, cậu đến đó xem xét tình hình của cô ấy một chút, nếu được thì hãy thương lượng với bệnh viện chuyển về nơi của cậu để tiện theo dõi.
Mã Nhược Anh gật đầu, đáp:
- Được, tôi biết rồi. Andrew và Vivian vẫn ở trong đó sao?
Stefan đứng bên cạnh, anh không nói câu nào, trực tiếp đi vào trong. Âu Dương Vô Thần liếc nhìn cánh tay của anh ta một chút, cũng không ngăn cản lại.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:
- Dạ phải, cả hai người đó đều đang ở phòng bệnh của Elena.
Mã Nhược Anh nhướn mày, nhìn cô hỏi:
- Ừm, vậy được. Nhưng mà... bây giờ hai người muốn đi đâu? Về khách sạn sao?
Lần này, Âu Dương Vô Thần nhìn qua, chớp mắt trả lời:
- Elena đã không còn gì đáng lo ngại, cậu cũng ở đây rồi, nên chúng tôi muốn về nghỉ ngơi, không được sao?
Mã Nhược Anh bật cười, cô nhìn cả hai với ánh mắt “thân thiện”, nói:
- Được chứ, cái gì cậu nói cũng được hết mà. Đi đi, về khách sạn nghỉ ngơi đi.
Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa xua tay, ý như muốn đuổi hai người nào đó rời đi. Hành động của cô khiến Âu Dương Thiên Thiên thấy bối rối, muốn lên tiếng giải thích điều gì đó, nhưng mà còn chưa kịp làm thì Âu Dương Vô Thần bên cạnh đã nắm lấy tay cô kéo đi.
Mã Nhược Anh nhìn theo hướng hai người, cong khóe môi cười thầm. Âu Dương Vô Thần, đúng là cậu để ý tới người khác thì vứt hết liêm sỉ luôn rồi. Vui thật đấy!
Cười một tràng sảng khoái, Mã Nhược Anh như thấy mọi chuyện nhẹ nhõm hơn hẳn, cô thở hắt ra một hơi, quay người muốn đi vào trong bệnh viện.
Thế nhưng, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, Mã Nhược Anh quay đầu về phía bên phải, ánh mắt hướng đến một góc khuất tối đen nằm bên cạnh cổng bệnh viện, ở nơi đó.... có một chiếc xe ô tô đang đậu.
Hình như cô vừa thấy cái gì đó lóe sáng ở chỗ ấy thì phải, trông giống như... ánh đèn máy ảnh? Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, thì chiếc này đến ngay sau chiếc xe của Âu Dương Vô Thần. Lúc nãy, khi cô chạy ra kiếm Stefan, trong lúc nhìn xung quanh, cô đã thấy nó đi vào đây. Đến bây giờ.... vẫn đậu sao?
Nhíu mày, Mã Nhược Anh mang theo nghi ngờ chậm rãi đi tới, kính xe là loại không nhìn thấy được từ bên ngoài nên cô không thể xác định rõ là ai ở bên trong. Càng tiến gần tới, cô càng cảm thấy có điều kì quặc.
Đến trước cửa kính xe, Mã Nhược Anh nghiêng đầu, nheo mắt cố nhìn thử, nhưng vẫn như cũ không thấy được gì.
Chớp ánh mắt lạnh nhạt, vài giây sau, Mã Nhược Anh liền rút điện thoại ra, cô bật đèn flash, chiếu thẳng vào cửa kính xe.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi bên trong thấy hành động của cô, nhếch môi cười, lẩm bẩm lên tiếng:
- Thông minh đấy.