Âu Dương Chấn Đông nghe câu hỏi của cô gái, ánh mắt ông hiện lên sự bối rối, ngập ngừng nói:
- Thiên Thiên... con bình tĩnh một chút, nghe ba giải thích.... Mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu.
Âu Dương Thiên Thiên hai tay buông thỏng, gật đầu đáp:
- Không phải như con nghĩ.... được, vậy ba nói đi, con nghe ba giải thích.
Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, người đàn ông hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng lên tiếng:
- Chuyện này... thực ra rất khó nói, nhưng đúng là mẹ con đã có thai... 9 tuần rồi.
“....”
9 tuần? Tính ra thì đã hơn 2 tháng? Vậy chính là lúc cô đang ở Mỹ ư? Và cho tới tận khi cô về đây dưỡng thương?
Đám người này đã giấu cô chừng ấy thời gian luôn rồi? Thật nực cười.
“....”
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, tiếp tục im lặng đợi cho Âu Dương Chấn Đông nói tiếp, thế nhưng, sự chờ đợi của cô là không có kết quả, khi người đàn ông đối diện chợt cúi đầu, không thể nói được gì nữa.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô siết chặt tay, cố để bản thân mình không quá tức giận, nói:
- Ba bảo con bình tĩnh, chỉ là để nói những điều đó thôi sao? Đây là lời giải thích của ba ư?
Âu Dương Chấn Đông lắc đầu, nhưng vẫn tiếp tục không trả lời. Điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên càng trở nên khó kiềm chế hơn.
Cô cắn môi, lên tiếng:
- Thứ con muốn nghe là nguyên nhân, chứ không phải là sự thật. Sự thật là Bạc Tuyết Cơ đã mang thai, con biết rồi, con vừa mới biết rồi, nhưng mà..... tại sao bà ta lại mang thai? Ba đang làm cái gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên thở nặng nề, cô đã cố không cho bản thân lớn giọng nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào làm được. Trong từng lời của cô phát ra rất nhiều sự uất ức khó kiềm nén.
Âu Dương Hạ Mạt thấy vậy, ngay lập tức đáp:
- Chị, chuyện mẹ có thai cũng là điều bình thường mà. Ba mẹ yêu thương nhau, nên mới muốn sinh thêm em cho chúng ta, hơn nữa, Âu Dương gia cũng sẽ có thêm con cháu nối dõi, không vui hơn sao?
- Ai là chị của cô, tôi đã nói cô gọi tôi thì phải dùng kính ngữ mà? Không dùng kính ngữ thì trực tiếp gọi là Đại tiểu thư cho tôi. - Âu Dương Thiên Thiên quay phắt qua nhìn Âu Dương Hạ Mạt, trực tiếp quát.
- Tôi là đang nói chuyện với ba tôi, cô lấy tư cách gì mà xen vào? Cút!!
Âu Dương Hạ Mạt bị một tiếng hét làm hoảng sợ, cô ta trực tiếp lùi người lại, ánh mắt run rẩy kinh ngạc nhìn cô gái đang tức giận.
Âu Dương Chấn Đông mím môi, ông ngước mắt, lên tiếng:
- Thiên Thiên, con bình tĩnh một chút, đừng dọa em.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô nhướn mày, nói:
- Dọa? Bây giờ là ai đang dọa ai đây? Con dọa cô ta hay là ba đang dọa con?
- Cô ta cảm thấy rất hãnh diện rất tự hào khi mẹ cô ta có thai sao? Còn con thì chỉ thấy nhục nhã và xấu hổ mà thôi. Con thật sự muốn hỏi, ba nói những lời lo lắng cho con lúc trước có phải là thật hay không? Vì trong khi con đang ở Mỹ, thì ba ở đây làm ra chính là loại chuyện này sao?