Kỳ Ân ngước mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nhưng không nói gì, trước câu hỏi đó, cũng không lên tiếng đáp lại. Âu Dương Thiên Thiên chỉ đành tiếp tục độc thoai:
- Tôi hiểu cô đã trải qua điều tồi tệ nhất trên đời, chính là mất đi người mình thương yêu, và tôi cũng biết... hiện tại cô vẫn chưa vượt qua được điều đó. Tâm hồn mang nhiều thương tổn của cô vẫn đang chịu nỗi đau từng ngày từng ngày một, tôi biết. Nhưng mà Kỳ Ân.... thay vì lựa chọn vượt qua nó, tại sao cô lại muốn khép kín lại?
- Cô giữ nỗi đau cho riêng bản thân mình, chính là đang giết chết tâm hồn của cô từng chút một đấy.
Âu Dương Thiên Thiên dứt lời, không gian liền trở về với sự im lặng vốn có, người phụ nữ ngồi trước mặt cô chớp ánh mắt đen láy, màu u buồn chiếm hết đôi con ngươi cô không lối thoát. Phải mất một lúc lâu sau, Kỳ Ân mới có thể mở miệng:
- Nhị tiểu thư... đối với cô bây giờ, cậu chủ có ý nghĩa gì thế?
Âu Dương Thiên Thiên bình tĩnh trả lời:
- Là người tôi quan tâm và để ý nhất hiện tại.
Kỳ Ân nghe xong, đột nhiên nhếch môi cười một cái, rồi lên tiếng:
- Với người đàn ông mà cô chỉ vừa nhận định một tuần nay, cô đã nói là người để tâm nhất hiện tại, vậy thì.... cô nghĩ Ellie- người chồng đã chung sống với tôi nhiều năm... có ý nghĩa như thế nào chứ?
....
Lần này, đến lượt Âu Dương Thiên Thiên im lặng, cô mím môi, nghe tiếp lời của người phụ nữ:
- Ellie.... là quá khứ, hiện tại... và tương lai của tôi. Cô ấy, cũng là cả thế giới này của tôi nữa. Mất đi cả thế giới của mình trong một thoáng chốc, Nhị tiểu thư... cô có tưởng tưởng được, cảm giác đó như thế nào không?
Ánh mắt nhanh chóng dâng lên một tầng nước mỏng, Kỳ Ân mỉm cười một cách chế giễu, lắc đầu nói:
- Cô không hiểu được, cô căn bản không hiểu được hết nỗi đau đớn đó, bởi vì... cô vẫn còn hiện tại của mình, còn cả thế giới của mình, còn tôi..... cái gì cũng mất rồi...
Có đôi khi... cả thể giới chỉ gói gọn vào một con người, người đó còn, thế giới vẫn còn, người đó mất, thế giới cũng liền biến mất...
Có những chuyện không phải người trong cuộc sẽ mãi mãi không thể hiểu được. Người ngoài nhìn vào chỉ nói một cách nhẹ nhàng, rằng cô ấy đi rồi, nhưng họ không bao giờ biết, những chữ ấy nặng nề với người nghe bao nhiêu. Bởi vì họ chưa bao giờ trải qua cái cảm giác đó, cũng chưa từng đặt mình vào trong trường hợp đó để nghĩ, để thử một lần cảm nhận nỗi đau đớn đến thấu tâm can.
Cho nên lời nói ra miệng của họ thật nhẹ nhàng, thật dễ dàng và đơn giản, nhưng mà.... đâu ai biết được thực sự điều đó như thế nào đâu.... Chỉ có người trong cuộc, mới cảm nhận được sâu sắc nhất mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhắm mắt, lặng lẽ lên tiếng:
- Phải.... cô nói đúng, Kỳ Ân. Tôi không thể hiểu được hết nỗi đau đớn đó của cô, là vì Âu Dương Vô Thần vẫn còn sống, anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi, và tôi thực sự không thể tưởng tượng được bản thân sẽ trở nên như thế nào nếu một ngày nào đó... tôi mất anh ấy.
- Nhưng mà... tôi muốn nói với cô... tôi có thể hiểu được... một phần sự đau khổ mà cô đang gánh chịu. Bởi chí ít... tôi đã từng chứng kiến, một người tôi rất yêu mến... chết ngay trước mặt tôi.
*Cầu phiếu nè, ahihi*