Đám người áo đen xung quanh thấy tình hình đã chuyển biến, liền tiến lên cầm lấy vũ khí của mình, chĩa súng về phía Âu Dương Thiên Thiên.
Thấy đám người hành động cô theo bản năng ôm lấy Đường Gia Huỳnh phía sau lưng, mà cậu bé cũng rất sợ hãi ôm chặt lấy cô.
- Dừng tay, bỏ súng xuống! - Người đàn ông trung niên đanh thép lên tiếng.
Lời nói của ông dường như rất có động lực, khiến đám người phải làm theo ngay.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn ông ta, trong kí ức của cô, Trần Ninh là quản gia lâu năm của Đường gia. Ông ấy đã đi theo gia tộc cô từ lúc ông bà ngoại cô còn sống. Nhưng sau đó Đường gia suy bại, ông ấy đã rời đi.
Âu Dương Thiên Thiên sinh ra khi Đường gia đã đến giai đoạn kết, vốn dĩ không hề biết đến Trần Ninh. Tuy nhiên, cô lại nhớ những lời mà Đường Nhược Vũ từng kể lúc nhỏ, rằng quản gia của gia tộc này, đã được sắp xếp đi theo con trai đích tôn duy nhất lúc đó, chính là Đường Gia Ưng.
Lúc bước vào đây, cô đã thấy Trần Ninh đứng khép nép bên cạnh Đường Gia Ưng, do ngoại hình già nua và nét mặt xa lạ, nên cô không nhận ra ông. Tuy nhiên sau khi thấy ông ta có tiếng nói như vậy, cô đã biết được... Ông ấy là quản gia Trần Ninh, người đã đi theo Đường Gia Ưng nhiều năm trước.
Nhưng vẫn là không đoán ra... ông ấy lại biết võ thuật...
Tình hình... một lần nữa lại bị đảo ngược bởi sự xuất hiện của Trần Ninh rồi!
Đường Gia Ưng đứng phía sau, bây giờ mới đi lên, nói với giọng hâm hực:
- Tôi chờ ông hơi lâu đấy, quản gia Trần. Còn tưởng ông sẽ đứng im nhìn tôi chết luôn chứ?
Trần Ninh đứng sang một bên, cúi đầu với anh ta, hạ giọng đáp:
- Tôi xin lỗi, thiếu gia. Là tại tôi quá chậm chạp, mới để ngài gặp nguy hiểm.
Đường Gia Ưng “hừm” lạnh một tiếng, sau đó thẳng thừng cướp lấy khẩu súng trong tay ông ta, đi đến trước Âu Dương Thiên Thiên, vung tay đánh vào mặt cô.
“Bụp” - Cán súng đánh vào quai hàm của Âu Dương Thiên Thiên, khiến mặt cô bị nghiêng hẳn qua một bên, trong khoang miệng ngay lập tức nổi lên một mùi máu tanh.
- Gan to lắm, Âu Dương Thiên Thiên, dám ra lệnh cho tôi. - Giọng Đường Gia Ưng vang lên đầy khiêu khích.
Âu Dương Hạ Mạt phía sau bây giờ mới thấy nhẹ nhõm, cô ta cau mày. nói:
- Anh còn phí lời với cô ta làm gì, muốn bị lật thế chủ động một lần nữa sao? Mau nổ súng giết cô ta đi.
- Câm miệng, tôi không cần cô dạy! - Đường Gia Ưng quát ngược lại Âu Dương Hạ Mạt, khiến cô tức tối quay mặt sang chỗ khác, không nói nữa.
Âu Dương Thiên Thiên há miệng, phun xuống đất một ngụm nước bọt, có pha lẫn cả máu tươi. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Đường Gia Ưng đã chĩa súng vào trán mình, lên tiếng:
- Bây giờ, thì không ai cứu cô được nữa rồi, Âu Dương Thiên Thiên.
Khóe miệng Âu Dương Thiên Thiên bị rách một đường, máu làm tôn lên làn da trắng của cô, đồng thời cũng làm nó trở nên ma mị hơn.
Không để ý đến Đường Gia Ưng, Âu Dương Thiên Thiên liếc đôi con ngươi về phía người đàn ông trung niên đang cúi đầu đứng bên cạnh, chậm rãi hỏi:
- Quản gia Trần, có phải.... ông cũng giống như ông ta, cũng nghĩ rằng ân oán của mẹ tôi.... bây giờ nên dùng cái chết của tôi để tính hết không?
Trần Ninh không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Đại tiểu thư, tôi đã già, sức cũng đã cạn, so với việc chấp nhặt quá khứ... tôi thật sự muốn buông bỏ hết tất cả. Nhưng mà, trách nhiệm của tôi không cho phép tôi làm điều đó, vậy nên... xin lỗi cô. Đại tiểu thư!