Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt với Eira, cô ngay lập tức hiểu ý, cho người bắt đầu dọn thức ăn lên.
Trải khăn tay và tự sắp xếp dao muỗng ra, Âu Dương Thiên Thiên nhàn nhã làm phần của mình thật gọn gàng, khi ngước mắt lên thấy người đàn ông vẫn đơ người nhìn mình, cô chớp mắt nói:
- Mặt tôi có dính thứ gì hay sao mà anh nhìn từ nãy đến giờ vậy? Muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Âu Dương Vô Thần mím môi, dè dặt lên tiếng:
- Thiên Thiên, em.... có bình thường không?
“.....”
Câu hỏi vang lên làm Âu Dương Thiên Thiên đứng hình vài giây, cô cau mày nhìn người đàn ông, hỏi ngược lại:
- Ý anh là gì?
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, ngây ngô trả lời:
- Ý tôi chính là.... em.... có bình thường không?
“....”
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô hơi nhướn đầu về phía trước, nhếch môi đáp:
- Âu Dương Vô Thần, vậy là từ trước đến giờ anh nghĩ tôi không bình thường sao?
“Rầm” - Tiếng đập bàn vang lên ngay sau đó, cùng với câu nói phẫn nộ của cô gái:
- Hỏi cái gì thế hả? Muốn bị ăn đập à? Lâu quá chưa đánh anh nên anh thèm đòn phải không?
Âu Dương Vô Thần giật mình trước hành động của Âu Dương Thiên Thiên, anh vô thức rụt vai lại, lắc đầu trả lời:
- Không có, không thèm đòn!
Âu Dương Thiên Thiên hừ một tiếng, cô thu tay lại, cầm dao và nĩa lên bắt đầu cắt thức ăn. Người đàn ông thấy cô như vậy, cũng chậm rãi làm theo y hệt.
Thế nhưng ánh mắt vẫn cứ liếc ngang liếc dọc, nhìn Âu Dương Thiên Thiên không rời khỏi. Sau vài giây, Âu Dương Vô Thần lại lên tiếng:
- Thiên Thiên, thật sự là em bình....
“Bốp” - Ngay lập tức, một chiếc nĩa bay thẳng vào mặt anh ta! Âu Dương Thiên Thiên ra tay không chút nhân nhượng, trực tiếp làm người đàn ông ngậm miệng.
Bữa ăn sáng cứ thế trải qua với vô số khung bậc cảm xúc.
Eira đứng bên cạnh nhìn hai người, cúi đầu cười thầm. Lúc này, bên tai có tiếng truyền tới, cô nghiêng đầu nói nhỏ:
- Cậu chủ đang ở nhà ăn, cô vào đi.
Một lúc sau, bóng hình của một cô gái tiến vào trong, thấy hai người đang ngồi trên ghế, cô ta liền cúi đầu, lên tiếng:
- Boss, Nhị tiểu thư!
Âu Dương Thiên Thiên nhìn lên, ánh mắt cô có chút ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đứng ở đó.
Cô ta.... không phải là...?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn một cái, lạnh nhạt hỏi:
- Sherry, em đã gặp rồi phải không?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:
- Ừm, ở sở cảnh sát. Cô ấy đã giúp tôi ra khỏi đó.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, nói tiếp:
- Bắt đầu từ bây giờ, cô ta sẽ ở đây!