Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 261: Chương 261: Đánh cược




Âu Dương Thiên Thiên như đứng hình, cô thẫn thờ nhìn đám bụi gai, ánh mắt thoáng ngập nước.

Phải làm sao đây? Bây giờ cô phải làm sao đây? Không biết bên kia tình hình như thế nào, nếu cứ lao qua mà tính toán không cẩn thận, cô nhất định chết chắc rồi.

Âu Dương Thiên Thiên vừa nghĩ vừa lắc đầu. Không thể nào! Cô đã chạy tới nơi này rồi, làm sao có thể chịu thua như vậy được chứ?

Cô không thể nào nghĩ tiêu cực được, nhất định phải củng cố niềm tin để sống sót. Bây giờ có run sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.

Âu Dương Thiên Thiên lẩm bẩm, đột nhiên từ phía sau có một tiếng vang lên “xì” “xì“..

Cô bất giác quay đầu lại, chợt phát hiện con rắn kia từ lúc nào đã bò lên đến sát mõm đá cuối cùng gần chỗ cô đứng rồi.

Gần như là ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên lùi người lại theo bản năng, cô nhìn con rắn, nhắm mắt nghiến chặt răng.

Âu Dương Thiên Thiên, cố gắng lên, không được sợ, cô làm được mà, chúng ta sẽ làm được mà!

Bàn tay chảy đầy máu chợt nắm chặt lại, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bất giác mở mắt, cô quay người, lùi lại hai bước chân, hít một hơi thật sâu, rồi quyết định chạy xông qua lớp bụi gai mỏng nhất.

Hai tay cô đưa lên ôm đầu, dùng hết sức lực tiến thẳng về phía trước, mặc cho hàng ngàn những cây gai đâm xuyên qua da thịt.

Sau khi thoát ra được khỏi đám bụi đau đớn đó, Âu Dương Thiên Thiên vẫn theo đà chạy về phía trước, thế nhưng, cô phát hiện ra chỉ còn cách vài bước nữa thôi là cô sẽ rơi xuống vách núi.

Phía trước có vực, phía sau có rắn, tiến không được, lùi cũng không xong, Âu Dương Thiên Thiên nghiến chặt răng, cuối cùng phải phanh lực ở chân lại, nghiêng người qua một bên, ngã nhào xuống vách đá gần đó.

Lúc này, con rắn phía sau vượt qua được lớp bụi gai, nó nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên chạy thẳng, liền uốn người mình lại, dùng sức vồ về phía trước, đồng thời há cái miệng dài của nó ra.

Thế nhưng, điều không ngờ, chính là ngay khi nó thực hiện hành động đó, thì Âu Dương Thiên Thiên đã bắt đầu nghiêng người qua rồi, và dường như không thể thu lại được, con rắn buộc phải văng theo “đường bay” mà nó định sẵn ra.

Giây phút Âu Dương Thiên Thiên ngã nhào qua một bên, con rắn cũng ngay lập tức bay tới, và khoảnh khắc khiến cô cả đời này không thể quên, chính là làn da nhớp nháp của nó đã sượt qua da thịt của cô ẩm ướt đến mức nào.

Cuối cùng, con rắn theo một đường vòng cung bay thẳng qua vách đá, trực tiếp rơi xuống vực sâu phía dưới, còn Âu Dương Thiên Thiên thì bị văng thêm một đoạn nữa, thậm chí còn bị rớt khỏi vách núi, tay cô bám được lại vào một mũi đá nhô ra, nhưng vì dính đầy máu mà nó nhớp nháp, khiến tay cô tuột khỏi đó.

Đúng lúc này, như có kì tích, một cánh tay vươn ra, nắm lấy bàn tay cô, khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên đã mừng phát thành tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.