Stefan nghe câu nói của người đàn ông, chợt nhếch môi cười, chẹp miệng, nói:
- Hóa ra là muốn uống cùng phụ nữ. Thảo nào, trước đây bao nhiêu người mời rượu, cậu cũng không thèm ngó tới.
Âu Dương Vô Thần nhìn anh, liếm môi đáp:
- Cậu nói sai rồi, tôi không muốn uống rượu vang cùng phụ nữ, tôi là muốn uống với một mình Âu Dương Thiên Thiên thôi.
Lần này, Stefan thật sự không có cách nào nói lại, anh dời tầm mắt, trả lời:
- Được rồi, muốn uống với ai tùy cậu.
Nói xong, anh lại cầm chai rượu trên tay đưa lên cao, dốc ngược nó, uống tiếp một ngụm dài.
Âu Dương Vô Thần nhìn hành động này của Stefan, anh thở một hơi nặng nề, hỏi:
- Lúc nãy tôi nghe Nhược Anh nói rồi, cô ấy biết bệnh của cậu, nên cậu tức giận sao?
Stefan mím môi, khi nghe đến tên của người đó, ánh mắt anh có chút biến đổi, đáp:
- Không có.
Stefan anh là ai chứ? Sao có thể tức giận vì chuyện như vậy được? Cùng lắm... cũng chỉ là một người phụ nữ biết bệnh của anh thôi. Người phụ nữ đầu tiên.....
Âu Dương Vô Thần uống một ngụm rượu vừa phải, lên tiếng:
- Nhược Anh là bác sĩ, cô ấy cứu người bao nhiêu năm nay, chưa từng để bệnh nhân nào của mình phải chết cả, thế nên... sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng nữa.
Stefan nhếch khóe môi cười nhạt, nói:
- Tôi không lo lắng. Căn bệnh này của tôi đến những bác sĩ tài giỏi nhất thế giới cũng không có cách chữa vậy thì tôi còn hi vọng gì vào một người như cô ta chứ? Lo lắng.... từ lâu đã không còn trong từ điển của tôi nữa rồi.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi đáp:
- Ý tôi không phải vậy. Tôi nói cậu không cần lo lắng là về chuyện khác. Nhược Anh không phải là người thích đi rêu rao chuyện riêng tư của bệnh nhân, vậy nên, cậu không cần lo lắng chuyện cô ấy sẽ nói cho Elena biết. Nhưng mà..
Kéo dài âm cuối câu của mình ra, người đàn ông quay sang nhìn Stefan, nói tiếp:
- Nhưng mà, tôi cũng rất tin vào năng lực của Nhược Anh. Nếu cô ấy đã biết tình hình của cậu, vậy thì tôi chắc chắn Nhược Anh sẽ tìm ra được cách chữa bệnh. Đối với cô ấy... không gì là không thể.
Lời của Âu Dương Vô Thần bỗng chốc làm Stefan im lặng, anh chợt nhớ đến câu nói của Mã Nhược Anh lúc đó.
“ Đến những người bị ung thư giai đoạn cuối còn muốn được sống, tại sao một kẻ như anh lại không có hi vọng chứ? Mỗi người sống trên đời đều chỉ mong mình được sống nhiều hơn một chút, tôi không tin anh không có tham vọng đó. Stefan, ngày hôm nay là tôi làm đúng bổn phận bác sĩ khâu vết thương này cho anh, dựa theo lời anh nói, nhưng nếu ngày hôm sau, anh nằm trên bàn phẫu thuật của tôi, thì việc sống hay chết, chính là do một mình Mã Nhược Anh này quyết định. Đến lúc đó, dù anh muốn chết nhưng tôi muốn anh sống thì anh nhất định không có cửa để đi gặp Diêm Vương.”