Âu Dương Vô Thần đi ra ngoài với một ly nước ấm trên tay, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫn còn đang bất mãn, đưa ly nước đến trước mặt cô.
Âu Dương Thiên Thiên chề môi, không tình nguyện nhận lấy. Cô vứt chiếc khăn xuống giường, vừa uống nước vừa liếc người đàn ông.
Âu Dương Vô Thần thở một hơi bất đắc dĩ, anh cầm chiếc khăn lên, nhẹ nhàng lau khô mái tóc hơi ẩm ướt của Âu Dương Thiên Thiên. Thế nhưng, dường như không muốn để anh làm, đầu cô gái cứ ngọ nguậy qua lại, khiến sự việc càng thêm khó khăn.
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, quát một tiếng:
- Ngồi yên đi.
“....”
Âu Dương Thiên Thiên bị tiếng hét của anh làm giật mình, liền ngồi yên thật. Cô mím môi, hậm hực không cử động nữa.
Người đàn ông thấy cô như vậy, thật sự không biết nên nói thế nào. Anh không hiểu nổi con người của cô gái này, khi thì rất trưởng thành, rất quyết đoán, rất lạnh lùng, lời nói và hành động không hề ngang bằng với tuổi tác một chút nào, nhưng đôi khi cũng rất giống một đứa trẻ, vô tư và ngốc nghếch, muốn thứ gì đó thì sẽ lấy cho bằng được, mặc dù gan không bằng ai cả.
Cô gái này, là tổ hợp gì vậy chứ?
Âu Dương Vô Thần thở hắt ra một hơi, anh vừa lau khô tóc cho Âu Dương Thiên Thiên, vừa hỏi:
- Thiên Thiên, em có biết ở nước ngoài, Giáng Sinh sẽ đón hai ngày không?
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô gật đầu đáp:
- Biết, có phải là đón hai ngày 24 và 25 tháng 12 đúng không?
Người đàn ông nghe cô nói, thản nhiên gật đầu, lên tiếng:
- Đúng vậy, hôm qua em đã hứa sẽ đón Giáng Sinh với tôi, cho nên em cũng phải ở bên cạnh tôi cả hai ngày này, không được thất hứa.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô chớp mắt đôi mắt trong suốt, suy nghĩ tầm vài giây mới trả lời:
- Được rồi.
Khóe môi Âu Dương Vô Thần hơi nhếch lên khi nghe câu trả lời của cô, anh lấy khăn ra khỏi đầu Âu Dương Thiên Thiên rồi đặt lên vai cô, nói:
- Vậy thì tốt, em chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi ăn sáng.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi, Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo bóng hình anh, chớp chớp mắt không lên tiếng.
Hình như.... anh ta trông khá vui hả? Nhưng có gì mà vui chứ? Là cô nhìn nhầm sao?
Hơi khó hiểu nhưng Âu Dương Thiên Thiên quyết định bỏ qua, cô ngồi đung đưa chân, uống hết ly nước ấm trên tay rồi mới đứng dậy.
========================
Kỳ Ân đứng trước cửa thang máy canh gác như những ngày bình thường, cô nói chuyện và phân công nhiệm vụ thông qua bộ đàm đeo bên tai của mình. Lúc này, có tiếng mở cửa truyền đến, Kỳ Ân nhìn sang, ngay lập tức đi đến.
Cô cúi đầu, lên tiếng:
- Cậu chủ, Nhị tiểu thư.
Âu Dương Vô Thần lạnh nhạt gật đầu, anh không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng:
- Như thế nào rồi?
Kỳ Ân nghe liền biết anh muốn nói đến việc gì, nhanh chóng đáp:
- Dạ, mọi thứ đều đã sẵn sàng rồi, bữa sáng được chuẩn bị ở tầng trên của khách sạn, cậu chủ và Nhị tiểu thư có thể lên dùng ngay bây giờ.
Âu Dương Vô Thần tiếp tục không nói gì mà gật đầu, anh quay người nhìn Âu Dương Thiên thiên phía sau, lên tiếng:
- Đi thôi.
Dứt lời, người đàn ông liền cất bước đi trước, Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu chào Kỳ Ân rồi mới lon ton chạy theo sau.
Khi cả hai đi vào thang máy và rời khỏi tầng này, Kỳ Ân vẫn đứng đó nhìn theo không chớp mắt. Trong đầu cô bây giờ chỉ có một thắc mắc.
Dường như có điều gì khác lạ ở cậu chủ thì phải, hôm nay... tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn nhỉ? Mặc dù vẫn lạnh nhạt như bình thường nhưng rõ ràng là không còn quá khó chịu như hôm qua nữa.
Ngủ một đêm dậy liền thoải mái tinh thần sao? Thần kì vậy?
Kỳ Ân đứng đơ mặt ra trong chốc lát, đúng lúc này, từ bộ đàm truyền đến tiếng nói của một người đàn ông:
- Kỳ Ân, cô có đang nghe tôi nói không vậy?
Câu hỏi hiển nhiên kéo lí trí của người phụ nữ quay về, Kỳ Ân ho khan một tiếng, lập tức đáp:
- Ừm, Lữ Uyển Thành, anh đang nói về kết quả khám nghiệm tử thi của tên sát thủ lần trước đúng không? Tôi nghe đây.