Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 288: Chương 288: Đừng bao giờ Động vào người của tôi!




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân

Elena bị chửi thẳng mặt, cô ta trợn mắt nhìn người phụ nữ, chợt hét lên:

- Cô đang nói cái gì thế hả? Sao cô dám nói với tôi như vậy?

Mã Nhược Anh ngược lại chỉ cười hắt một tiếng, không ngần ngại đáp trả:

- Sao nào? Cô nói người khác được còn người khác nói lại thì không thể sao? Cảm thấy tức lắm chứ gì? Nếm được mùi vị bị ức hiếp có thú vị không? Hửm?

Elena thở một cách dồn dập, cô ta dường như đã dồn nén cơn tức giận của mình quá lâu rồi, nên không để ý gì nữa, trực đưa tay lên muốn đánh:

- Cô...

Thế nhưng, điều này dường như đã được dự đoán từ trước, Mã Nhược Anh không cho cô ta có cơ hội được chạm vào người mình, cô ngay lập tức đưa tay lên bắt lấy tay của Elena, rồi dùng tay còn lại nắm lấy cổ áo của người phụ nữ, một đường áp đảo cô ta vào trong bờ tưởng đằng sau.

“Hự” - Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, hành động nhanh như chớp không một động tác thừa của Mã Nhược Anh khiến Âu Dương Thiên Thiên cũng phải bất ngờ, cô ngay lập tức bật dậy, dù cơn đau ở eo truyền tới làm cô không hoạt động mạnh được nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn cố di chuyển tới, nắm lấy cánh tay đang gồng lên cứng ngắc của Mã Nhược Anh, hô lên:

- Chị Nhược Anh, đừng!

Mã Nhược Anh, đập tay của Elena vào tường, bàn tay 5 ngón thon dài nắm chặt lấy cổ áo không chịu buông ra, ánh mắt cô hiện lên sự lạnh lẽo, nói:

- Elena, cô tưởng ai cũng có thể đánh được, ai cũng có thể ra tay được sao? Nhắc cho cô nhớ, lúc tôi và Âu Dương Vô Thần bận mở rộng lãnh thổ ra toàn thế giới, thì cô vẫn còn đang nằm trong vòng tay ôm ấp, che chở của ba mẹ đấy. Đừng có trợn mắt dơ tay với tôi, cô không có trình đâu!

Elena bị một cú hạ ngoạn mục đến từ Mã Nhược Anh, cô ta kinh ngạc không biết phải làm gì, thậm chí còn không nghĩ đến mình sẽ bị ép vào thế không thể phản kháng được nữa.

Từ lâu đã nghe đến cái danh “bóng ma” bên cạnh Phelan, ngoài anh hai cô và Andrew, còn một trợ thủ đắc lực nữa hiện diện đằng sau Âu Dương Vô Thần, và rất ít khi xuất hiện, đó chính là Mã Nhược Anh. Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ, cô ta lại có thể nhanh và mạnh như vậy, hệt như cái tên “bóng ma” mà thế giới ngầm đặt cho cô ta.

Mã Nhược Anh chớp đôi con người đen láy, cô liếc Âu Dương Thiên Thiên một cái, rồi nhìn lại Elena, hạ giọng nói tiếp:

- Elena, tôi là nể mặt anh hai cô mới không cho cô một trận, nếu như còn để tôi bắt gặp một lần nào nữa cô động tay động chân với Âu Dương Thiên Thiên, vậy thì đừng trách tôi. Tôi làm nghề bác sĩ đấy, đến lúc đó, một cái tay hay một cái chân của cô phế đi, thì dù anh hai cô hay cả dòng tộc đứng ra cầu xin, tôi cũng sẽ không tha đâu!

Dừng một chút, Mã Nhược Anh nhướn miệng tới, nói nhỏ vào tai Elena đang run sợ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh:

- Tiết lộ một chút cho cô biết, Âu Dương Thiên Thiên là do chính tay Âu Dương Vô Thần bàn giao cho tôi, cho nên, tôi có trách nhiệm với mọi tai nạn xảy ra với con bé. Đừng bao giờ có ý nghĩ động vào người của tôi, nếu không.... tôi có thể dùng một tay mà khiến gia tộc của cô khốn đốn đấy!

- Đừng quên nghề của Mã gia năm xưa là gì, đến chính phủ Mỹ, Mafia, FBI, hoặc thậm chí là ông trùm Âu Mỹ - ba cô, còn phải nể mặt tôi vài phần đấy! Dù tương lai cô là công chúa của hoàng thất Anh, thì mẹ kế của cô - Hoàng hậu Vivian, tôi cũng không sợ đối mặt trực diện, nghe rõ chưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.