Người đàn ông lần này trực tiếp trợn mắt, đôi con ngươi chấn động nhìn Mã Nhược Anh như thể không tin nổi. Người phụ nữ này.... thế mà lại có thể biết được phu nhân Mary và hai gia chủ đứng đầu gia tộc Bush.
Mã Nhược Anh híp mắt, nhìn biểu hiện của người đàn ông, cô biết mình đoán đã trúng một phần nào đó rồi. Một trong 3 người mà cô vừa nêu lên, có một kẻ đứng sau tên này.
- Cô biết nhiều như vậy, rốt cuộc thì cô là ai? - Người đàn ông bất chợt lên tiếng.
Mã Nhược Anh nhướn mày, không nhanh không chậm đáp:
- Tôi là ai anh không cần biết, cũng không có tư cách biết, trả lời câu hỏi của tôi đi, kẻ đứng đằng sau anh là ai? Tại sao lại muốn theo dõi Âu Dương Thiên Thiên, người đó có mục đích gì? Nói tất cả.
Người đàn ông mím môi, tự động lui chân về sau, mắt hắn ta đảo một lượt xung quanh căn phòng, dường như đang tìm lối thoát ra ngoài.
Nhận ra được ý đồ này, Mã Nhược Anh nhếch môi lên tiếng:
- Nếu như đã bước vào nơi này thì anh nên định sẵn sẽ không ra được, nhất là khi đã bị tôi phát hiện. Ở đây, ngoài cửa chính thì chỉ còn cửa sổ là có thể thoát thôi, anh có gan thì cứ đập vỡ cửa kính nhảy từ tầng 52 xuống, tôi nhất định không cản anh. Nhưng mà.... nếu anh muốn thoát ra bằng cửa chính, thì bắt buộc phải có dấu vân tay của tôi, bằng không, đừng mơ rời khỏi.
Mã Nhược Anh có một thói quen chính là khóa trái cửa khi đi vào nhà. Ở bất kì nơi đâu, cô cũng làm như vậy cả. Và khi đến khách sạn này, cô đã không biết nếu khóa từ bên trong thì phải dùng dấu vân tay của người đăng kí để mở ra, nếu không thì phải hoàn toàn phụ thuộc vào người dùng thẻ phòng để mở từ bên ngoài.
Tóm lại, đây là cách chống trộm khá “cầu kỳ“.
Lữ Uyển Thành có lẽ đã lắp mẫu vân tay cho cô từ trước rồi, nên bây giờ chỉ có cô mới có thể mở được cánh cửa ấy mà thôi, bằng không... ai cũng không có khả năng ra ngoài được.
Người đàn ông nghiến răng nhìn cô, hắn ta đưa tay luồn sau lưng mình, rút ra một thứ gì đó, vừa nói:
- Vậy thì để tôi lấy nó từ xác của cô vậy!
Dứt lời, hắn ta lao về phía của người phụ nữ với tốc độ cực nhanh, tay hắn lóe lên một tia sáng bạc, Mã Nhược Anh nheo mắt, liền biết là một con dao sắc bén.
Cô cười nửa miệng, hô thầm:
- Dọa trẻ con!
Vừa nói xong, một đường dao liếc qua đầy mạnh mẽ, người đàn ông đã tới trước mặt của Mã Nhược Anh, lộ ra ý định muốn giết cô rất rõ ràng.
Mã Nhược Anh bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, ánh mắt cô nhìn theo đường dao, rồi đưa tay lên, nhanh như chớp bắt được cánh tay của người đàn ông, khiến mũi dao dừng ngay trước cổ mình đúng 2cm.
Đường miệng của con dao.... dường như chỉ cần một chút nữa sẽ cứa vào da thịt cô....
Người đàn ông kinh ngạc với khả năng của cô, hắn ta mở to mắt, không tin nổi chiêu thức của mình lại bị bắt gọn như vậy.
Mã Nhược Anh nhếch môi, ánh mắt hiện lên chút ngoan độc, nói:
- Tôi sẽ cho anh cơ hội cuối cùng, nói ra ai là người đứng đằng sau, tôi sẽ cho anh một con đường sống. Bằng không.... đừng trách tôi vô tình.