Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ trước lời nói của người đàn ông, cô có chút bối rối chớp chớp mắt, không biết phải nói gì.
Cái này... có được tính là đang khen không? Anh ta nói cô xinh đẹp mà, đúng chứ?
Âu Dương Vô Thần đứng thẳng người lên, anh chậm rãi tiến đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên. Mỗi một bước chân của anh liền khiến tim cô đập liên hồi, không tự chủ mà lui về sau.
Anh.... anh ta muốn làm gì vậy?
Người đàn ông dừng trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, anh đưa một tay lên vuốt tóc cô, nói:
- Đẹp lắm......
Chỉ ngắn gọn hai chữ thôi nhưng lại có thể làm lồng ngực cô gái đập mạnh tiếng “thình thịch“. Âu Dương Thiên Thiên có chút xấu hổ cúi đầu, khóe miệng tự động nhếch lên, ngại ngùng đáp:
- Cảm....
Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên người đàn ông lại lên tiếng:
- Chiếc váy này...
“....”
Act cool đứng hình mất 5s.
Âu Dương Thiên Thiên đứng sựng ra bất động, khóe miệng cô cứng đờ, chậm rãi ngước đầu lên nhìn người đàn ông, đáp:
- Hả?
Âu Dương Vô Thần nhếch môi, ánh mắt mang theo tia giảo hoạt, nói:
- Chiếc váy mà tôi chọn quả nhiên rất hợp với dáng người của em, nhìn đẹp lắm.
“....”
Trước lời của người đàn ông phát ra, Âu Dương Thiên Thiên lần thứ hai đứng hình, cô câm nín nhìn Âu Dương Vô Thần, há miệng không nói được gì.
Vậy... tức là... anh ta đang khen chiếc váy trên người cô đẹp, chứ không phải khen kẻ đang mặc nó là cô sao? Cái tên đáng chết này!!!
Âu Dương Vô Thần suýt bật cười thành tiếng với biểu hiện trên mặt của Âu Dương Thiên Thiên nhưng anh kiềm lại được, nheo mắt hỏi:
- Hình như.... em đang hiểu lầm điều gì đó đúng không? Có phải là... em nghĩ tôi đang khen em?
Âu Dương Thiên Thiên đứng hình lần thứ 3 trong ngày, đầu cô giật lên một cái, dường như là ngay lập tức, cô lắc đầu lia lịa. đáp:
- Không có, tôi không có nghĩ cái gì hết. Tôi biết anh đang khen chiếc váy này mà, xinh đẹp.... vô cùng xinh đẹp.
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa chỉ vào chiếc váy trên người mình, sau đó giơ hẳn ngón tay cái lên, khen nó một cách đầy nhiệt tình. Hành động của cô lần này làm người đàn ông trực tiếp phụt cười, anh cúi thấp đầu xuống nhìn cô gái, lên tiếng chọc ghẹo:
- Âu Dương Thiên Thiên, em nghĩ tôi khen em đẹp à? Còn xấu hổ nữa chứ? Em đỏ mặt rồi kìa.
“Bùm” - Mặt Âu Dương Thiên Thiên chợt đỏ lên như phát hỏa, cô giờ phút này thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay thôi.
Aaaaa, xấu hổ quá đi.
Âu Dương Thiên Thiên không thể giải thích được gì nữa, cô bặm môi ấm ức nhìn khuôn mặt khoái chí của Âu Dương Vô Thần, quát:
- Anh... đồ xấu xa.
Dứt lời, cô liền đưa tay lên muốn đánh người đàn ông để che đi sự xấu hổ của mình, thế nhưng, như biết trước được điều đó, Âu Dương Vô Thần liền bắt tay cô lại, anh nhếch môi nhìn cô gái nhỏ đang tức giận, lên tiếng:
- Tôi vẫn chưa nói hết ý mà, tại sao em lại muốn đánh rồi?
- Âu Dương Thiên Thiên, em thật sự nghĩ tôi đang khen cái váy đó sao? Tôi là đang khen em đấy. Em đẹp lắm.... đồ ngốc!