Âu Dương Thiên Thiên nhìn họng súng đang hướng về phía mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mới vừa ở trong đó nghe đấu súng xong, ra đây trực tiếp thấy súng kề ngực mình, trời ạ, đang chơi cái gì đây?
- Cô à, tôi không biết cô đang cầm súng có sợ hay không, nhưng tôi tin rằng việc bị chĩa súng từ vào người mình là khá đáng sợ đấy. Đặc biệt là với kẻ lạ mà tôi mới gặp lần đầu.
- Vậy nên... cô có thể hạ súng xuống, rồi chúng ta nói chuyện, có được không?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn biểu hiện trên mặt của người phụ nữ, thế nhưng trái ngược với điều cô nghĩ, cô ta bình lặng một cách lạnh nhạt, đối với câu nói của cô là hoàn toàn không để ý tới.
Thậm chí, tay cầm súng cũng không có ý buông xuống.
“....”
Gì vậy trời, cô gặp người điên sao? Nói tử tế như vậy còn không chịu bỏ súng xuống? Muốn gì đây hả?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bất đắc dĩ lên tiếng tiếp:
- Thực ra, có rất nhiều chuyện có thể thương lượng được mà. Chỉ cần cô bỏ súng xuống thôi, được chứ? Cô hãy bỏ nó xuống đi, rồi tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô, tôi sẽ không bỏ chạy, thật đấy!
Người phụ nữ nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang hạ giọng với mình, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoa mỹ.
Cô ta trông giống như đang cầu xin vậy! Thú vị thật.
- Thuyết phục tốt đấy, nhưng mà..... tôi không muốn bỏ xuống, vậy thì sao nhỉ?
Vừa nói, người phụ nữ vừa lắc lắc cánh tay đang cầm súng của mình, tựa như muốn trêu đùa với biểu hiện trên khuôn mặt của cô gái đối diện.
Âu Dương Thiên Thiên: “.....”
Cái mụ điên này!!! Thật là muốn xông lên đánh cho một phát mà. Cô ta đang làm cái gì vậy chứ? Như vậy thích thú lắm sao?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhìn mũi súng phía trước mình một hồi lâu, đột nhiên đưa hai tay lên cầm lấy đầu súng, muốn dùng lực bẻ ngoặc nó ngược về phía người phụ nữ.
Rốt cuộc cũng có được một biểu hiện khác trên khuôn mặt của kẻ đứng đối diện, người phụ nữ hơi bất ngờ nhưng sau đó rất nhanh đã chặn được hành động của Âu Dương Thiên Thiên.
Cô ta tiến lên một bước, dùng một tay nắm lấy hai cánh tay của Âu Dương Thiên Thiên, giữ chặt nó. Đồng thời, tay vẫn đang cầm súng siết chặt lại, rồi xoay vòng một đường ma sát mạnh, khiến cho thân súng va chạm với lòng bàn tay đang cầm lấy nó.
Cú vặn súng của người phụ nữ làm tay của Âu Dương Thiên Thiên đau rát, cô ta vừa chặn tay cô không cho thoát ra, vừa không cho cô có cơ hội làm gì, đến cuối cùng chỉ cần nhẹ nhàng đẩy hết một lượt ra ngoài.
Người phụ nữ tách tay ra, rồi hất văng người của Âu Dương Thiên Thiên, khiến lưng cô đập vào thân xe của chiếc ô tô phía sau, vang lên một tiếng nặng nề, nhưng may là cô vẫn giữ được trọng tâm cơ thể để không bị ngã xuống đất.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đưa hai bàn tay lên xem, thì chợt phát hiện, cả 2 lòng bàn tay cô đều tứa ra máu.
“....”
Cái quái gì vậy??
Đúng lúc này, một người đàn ông chạy tới, gọi lớn:
- Elena!