Người phụ nữ nghe câu hỏi của cô, ngay lập tức trả lời:
- Xin chào tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, tên Kỳ Ân, rất hân hạnh được gặp cô.
Vừa nói, người phụ nữ vừa cúi đầu, thể hiện sự lễ phép và tôn trọng với cô gái trước mặt mình.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy câu trả lời, cô gật đầu, có chút “Ồ” lên ngoài ý muốn, nói:
- Vậy sao? Được rồi, cảm ơn chị. Tôi sẽ lên phòng anh ấy ngay khi ăn xong!
Cũng không có gì ngạc nhiên nhỉ? Biệt thự này rộng lớn như thế, sao có thể không có quản gia được chứ?
Nhưng mà.... cô cảm thấy hơi bất ngờ đấy. Người quản gia này còn khá trẻ, độ tuổi chắc lớn hơn Âu Dương Vô Thần và cô một chút thôi, nhưng mà đã làm quản gia ở đây rồi, không giống những nhà giàu mà cô biết nhỉ? Bởi họ chỉ toàn tuyển người lớn tuổi và có lâu năm kinh nghiệm thôi.
Tuổi còn quá non thì làm sao quản lí được cả tòa biệt thự này chứ?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cúi xuống, dùng nĩa ăn tiếp phần ăn của mình. Thế nhưng, có một vấn đề là....
Sau 1s...
2s...
3s....
Bóng hình đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích, dường như, người phụ nữ đó không hề có ý rời đi.
“...”
Nói xong rồi, ở lại làm gì? Đợi cô đuổi hả?
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước mặt lên, thấy Kỳ Ân vẫn đứng đó, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Chị.... muốn ăn chung không?
Kỳ Ân cười nhẹ nhàng, khuôn mặt 360 độ không một góc nào thiếu lễ phép, đáp:
- Cảm ơn tiểu thư, nhưng tôi sẽ ăn sau, cô cứ thoải mái dùng bữa của mình đi!
Âu Dương Thiên Thiên: “...”
Chính là vì có chị ở đây nên tôi mới không thoải mái được đó. Cứ nhìn như vậy sao tôi ăn chứ?
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô cảm nhận được ánh nhìn vô cùng sâu sắc và tò mò phát ra từ người đối diện, điều đó khiến cô hơi ái ngại, có cái gì mà nhìn dữ vậy? Cô có phải sinh vật lạ đâu?
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên liền nói:
- Quản gia Kỳ, nếu như chị không ngại thì ngồi xuống đi, có người đứng trước nhìn ăn, em không quen cho lắm!
Kỳ Ân có chút ngỡ ngàng, ngẩn người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, không nghĩ đến cô sẽ mời mình ngồi, theo bản năng liền lắc đầu từ chối:
- Không, không cần đâu tiểu thư, tôi đứng được rồi. Làm sao tôi dám ngồi chung với cô được chứ.
Luật lệ ở đây khá khắc nghiệt, nói trắng ra, nó không khác quy tắc ở Âu Dương gia là bao, mọi người hầu đều có một thân phận khác biệt với chủ nhân, vậy nên họ phải luôn hành xử rất cẩn trọng.
Ngồi ăn với chủ ư? Tuyệt đối là chuyện không thể!