Mary FirstFlo đứng thẳng lưng, hai tay chắp ra sau, tư thế kiêu ngạo của quý tộc khiến bà không giống với những người phụ nữ bình thường. Hướng mắt nhìn phía bầu trời xa xăm, bà ta vừa tận hưởng cảnh hoàng hôn xuống núi, vừa nói:
- Ta không biết ngươi còn nhớ chỗ này hay không, nhưng ngươi đã từng đến đây một lần rồi. Hình như lúc đó, cũng là vào một buổi chiều tà thế này.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn ngồi im một chỗ, cô liếc mắt nhìn theo hướng của bà ta, bây giờ mới biết nơi mình đang ngồi thì ra là ở trên một ngọn đồi rất cao, phía trước còn đối diện với biển. Không... không phải biển, nó giống vực thẳm hơn. Cô có thể nhìn thấy cảnh mặt trời đi xuống nhưng không thể nhìn thấy được điểm kết thúc, vực thẳm này... chắc hẳn rất sâu.
Có lẽ bởi vì ngọn đồi này quá cao nên không khí cũng loãng hơn, lạnh hơn, gió liên tục thổi nhưng không mang theo mùi nước biển, mà mang theo những mùi hương kì lạ, có lẫn tạp chất nên cô không thể đoán ra được mùi nào nhất định.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi đáp:
- Làm sao tôi có thể quên được, nơi này... là do bà bắt ép tôi cùng mẹ đến mà.
Mary nhướn mày, tỏ vẻ bất ngờ với lời nói của cô:
- Ngươi có trí nhớ tốt thật, ta thậm chí còn không nhớ lúc đó là ta dùng vũ lực ép các ngươi đến đây nữa.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi chế giễu, nói tiếp:
- Tôi không những nhớ được điều đó, mà còn nhớ được những việc bà đã làm. Lúc ấy, bà đã khống chế mẹ tôi lại, cưỡng ép lấy máu của tôi. Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, tại sao sau khi biết rõ tôi không phải con cháu của Bush, bà vẫn ra tay giết mẹ tôi?
Lần này, người phụ nữ quay đầu lại nhìn cô gái, lên tiếng:
- Xem ra... ngươi đã biết rất nhiều chuyện.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, đối diện với ánh mắt của bà ta vẫn điềm nhiên đáp:
- Giống như bà nói đấy, tôi có một trí nhớ tốt. Mà người có trí nhớ tốt, so với người có trí nhớ không tốt.... đương nhiên khác nhau.
Âu Dương Thiên Thiên trước khi mất trí nhớ chỉ là một kẻ mù, nhìn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi có lại trí nhớ, mọi chuyện dường như đã thông suốt hết, xâu chuỗi chúng lại với nhau, rồi từ đó suy luận ra kết quả, đối với cô không có gì khó cả.
Mary FirstFlo cười nhạt, bà ta bước đến gần Âu Dương Thiên Thiên, giọng có chút thay đổi:
- Thật không nhìn ra đứa nhóc yếu đuối chỉ biết khóc lóc nhiều năm trước lại trở nên kiên cường tự tin như thế này. Biết ta ghét điều gì nhất ở ngươi không, Âu Dương Thiên Thiên? Chính là ngươi quá giống mẹ của ngươi - Đường Nhược Vũ.
Vươn tay chạm vào mái tóc của cô, Mary di chuyển ngón tay của mình theo từng đường nét trên khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên, từ trán xuống mắt rồi vòng sang hai má:
- Ngươi giống cô ta đến nỗi cả bản chất hồ ly tinh cũng là di truyền, quyến rũ đàn ông một cách lẳng lơ, thứ giống nòi hạ đẳng.
“Ưm” - Mary đột ngột bóp chặt khuôn cằm của Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô phải kêu lên. Bắt lấy cánh tay của bà ta, cô ghì chặt lên tiếng:
- Cái gì mà hồ ly tinh, cái gì mà quyến rũ đàn ông? Mẹ tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, tôi cũng không.
Mary nghiến răng, độc ác dùng sức như muốn bóp nát khuôn cằm của Âu Dương Thiên Thiên:
- Hai mươi lăm năm trước, là Đường Nhược Vũ quyến rũ chồng ta, hai mươi lăm năm sau, ngươi quyến rũ con trai ta, còn dám xảo biện bản thân không có?
Âu Dương Thiên Thiên không chịu được cơn đau, cô dùng hết sức hất mạnh tay người phụ nữ ra, nhăn mặt trả lời:
- Tôi biết bà từng nghi ngờ mẹ tôi có quan hệ mờ ám với Alex Bush, nhưng bà ấy không có. Và sự thật cũng đã được bà đích thân chứng minh, tôi không phải con gái ông ấy. Còn...
- Nhưng Alex đã yêu cô ta, anh ấy đã yêu Đường Nhược Vũ. - Mary cắt ngang lời phản bác của Âu Dương Thiên Thiên, bà ta dường như đang tức giận, gầm lên một tiếng dữ dội.
- Đường Nhược Vũ có được tình yêu của anh ấy, còn ta thì không. Mặc dù ta chiếm được thân xác của Alex, chiếm được vị trí đứng bên cạnh anh ấy, nhưng ta mãi mãi không có được trái tim người đàn ông đó. Còn mẹ của ngươi? Cô ta căn bản không yêu Alex, ta biết, nhưng tại sao.... lại có thể có được sự bảo vệ từ anh ấy?
- Alex cũng biết rõ điều đó, nhưng vẫn không ngừng yêu Đường Nhược Vũ, hết lần này đến lần khác bảo vệ cô ta. Anh ấy cưới ta là để củng cố quyền thừa kế của mình, nhưng rồi lại dùng quyền lực của ta để bảo vệ cho người phụ nữ không hề yêu mình. Thậm chí đến con trai trưởng của bản thân, Alex cũng không hề ngần ngại sử dụng nó cho mục đích bảo vệ đứa con của Đường Nhược Vũ, chính là ngươi.
Mary chỉ thẳng tay vào mặt Âu Dương Thiên Thiên, trừng mắt nói:
- Chính là vì ngươi - Âu Dương Thiên Thiên.
“...”
Âu Dương Thiên Thiên đối diện với sự khẳng định của bà ta, sốc đến nỗi không nói nên lời. Cô bất động ngồi im một chỗ, ánh mắt cứng đờ nhìn Mary FirstFlo, cả đại não dường như đều ngừng hoạt động, không gian xung quanh phút chốc rơi vào tĩnh lặng. Cô mấp máy môi nhìn người phụ nữ, âm thanh trong cổ họng như bị chặn lại, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Cái... bà nói cái gì?
Mary nở nụ cười có chút điên dại, trả lời ánh mắt cuồng dã:
- Ta căm ghét Đường Nhược Vũ, căm ghét người phụ nữ có thể chiếm được trái tim của Alex Bush, ta căm hận đến mức muốn giết chết cả cô ta và ngươi. Nhưng cô ta đã không cho ta làm được điều đó. Đường Nhược Vũ rất ranh mãnh, cô ta đã dùng Elias để bảo vệ ngươi, khiến ta không thể đụng vào. Ngươi nghĩ tại vì sao Elias có thể trở thành Âu Dương Vô Thần? Ngươi nghĩ tại sao một gia tộc nhỏ nhoi ở Trung Quốc lại có thể thu nhận đứa trẻ mang quyền thừa kế của gia tộc lớn hơn gấp trăm lần làm con nuôi? Đó là bởi vì mẹ của ngươi, Đường Nhược Vũ rất ranh mãnh, cô ta đã dùng Elias để bảo vệ ngươi, khiến ta không thể đụng vào.
- Gia tộc Bush có một luật lệ, chính là không ai được động đến người có mối quan hệ mật thiết với tất cả các thành viên trong gia tộc. Đường Nhược Vũ đã lợi dụng điều đó, đến cầu xin Alex, bảo anh ấy hãy giúp cô ta. Và ta không thể ngờ được... anh ấy lại đồng ý. Alex đã dùng con trai ruột của mình.... để bảo vệ đứa con của người phụ nữ anh ấy yêu, cũng là xây dựng một tấm khiên chắc chắn mà ta không bao giờ được phép động vào.