Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 572: Chương 572: Không ăn chung




Âu Dương Thiên Thiên tỉnh dậy đã là chuyện của 2 giờ sau, cô mơ màng mở mắt, chợt thấy khuôn mặt người đàn ông ngay trước mặt mình.

Âu Dương Vô Thần cúi xuống nhìn cô, nhàn nhạt lên tiếng:

- Dậy rồi sao? Ngủ ngon không?

Nhíu mày nhìn anh, Âu Dương Thiên Thiên hơi đảo mắt, vài giây sau, cô mới nhận thức được một chuyện.

“....”

Trời ạ, cô đang nằm trên đùi của anh ta. Thảo nào thấy gối đầu mình êm đến thế.

Ngay lập tức bật dậy, Âu Dương Thiên Thiên ngồi lùi người vào góc xe, lúng túng nói:

- Đến nơi sao anh không gọi tôi?

Người đàn ông cười mỉm nhìn cô, hỏi ngược lại:

- Gọi làm gì? Em ngủ trông ngoan vậy mà.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đáp:

- Anh muốn tôi ngủ nhiều cho thành heo à? Mặt tôi mập hết lên rồi này.

Vừa nói, cô vừa tỏ ra bất mãn, đưa tay vỗ vỗ mặt mình. Một rổ thịt ở đây rồi đấy!

Âu Dương Vô Thần bật cười trước hành động của cô, anh vươn tay véo má Âu Dương Thiên Thiên, nói:

- Mập một chút cũng tốt, em ốm quá rồi.

Âu Dương Thiên Thiên bị véo má, nhăn mặt la lên:

- A đau, anh làm cái gì vậy, bỏ tay ra.

Kỳ Ân và Elsa ngồi phía trước thấy hai người như vậy, nhìn nhau cười bất đắc dĩ. Cậu chủ mà ở cùng với Nhị tiểu thư, thì đúng là hai đứa con nít ở với nhau mà. Không khí luôn luôn vui vẻ tươi đẹp như vậy.

Vài phút sau, hai người mới thôi ồn ào. Âu Dương Thiên Thiên xoa xoa má mình, cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, đúng lúc này, chợt một cảnh tượng đập vào mắt.

Một tòa nhà được xây dựng bằng đá cẩm thạch với mặt tiền được trang trí cực kì lộng lẫy hiện lên trước mặt cô, xung quanh có các cột trụ cũng được làm bằng đá cẩm thạch màu đen và trắng, trông rất sang trọng.

Công trình kiến trúc này.... thực sự rất đẹp.

Âu Dương Vô Thần thấy cô nhìn ra ngoài không chớp mắt, anh nghiêng đầu qua, lên tiếng:

- Đó là nhà thờ Siena, khá nổi tiếng ở thành phố này.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền quay sang anh, hỏi:

- Nhà thờ sao? Tôi còn tưởng là phòng triển lãm nữa chứ.

Âu Dương Vô Thần mím môi, nói:

- Thật ra thì cũng không hoàn toàn là nhà thờ, đó chỉ là vẻ bên ngoài thôi, còn bên trong thực chất trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, gạch lát sàn, tranh khảm và một số những bức tranh tường.

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu như đã hiểu, cô biết nước Ý vốn nổi tiếng về tôn giáo, đặc biệt là Thiên Chúa Giáo và Công Giáo, vậy nên cũng không ngạc nhiên lắm khi chỉ mới vừa đến đây cô đã thấy nhiều nhà thờ như vậy. Tuy nhiên, người ở đây cũng tôn thờ quá mức đi, đến phòng triển lãm cũng biến thành nhà thờ được.

Âu Dương Vô Thần ngồi bên cạnh, anh im lặng không nói nữa, chỉ có ánh mắt nhìn về phía nhà thờ Siena dần tối lại.

Xe dừng trước cổng một căn nhà lớn, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần bước xuống xe, cùng lúc đó, xe chở những người khác cũng vừa kịp tới.

Sau khi Mã Nhược Anh mở khóa cửa, cả đám cùng nhau tiến vào bên trong, cô sắp xếp người đi kiểm tra một vòng xung quanh, đến khi chắc chắn an toàn mới bắt đầu chia phòng.

Phòng của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần xui xẻo bị xếp trên tầng cao nhất, cũng tức là tầng 3, cả hai phải đi hết một dãy cầu thang dài thật dài mới lên tới nơi.

Vừa bước vào phòng, Âu Dương Thiên Thiên đã lao ngay đến chiếc giường, cô ngồi phịch xuống, than:

- Ây da, nơi này không có thang máy, một ngày chỉ tính việc ăn thôi đi lên đi xuống cũng 6 lần rồi, sao chịu nổi cơ chứ?

Âu Dương Vô Thần cởi khuy áo ra, nhìn cô nói:

- Vậy thì không cần đi xuống, cứ bảo Kỳ Ân đem thức ăn lên cho em là được rồi. Dù sao những ngày tới có thể sẽ không có bữa ăn chung nào đâu.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, nhíu mày nghĩ, cô bật dậy nhìn người đàn ông, hỏi:

- Tại sao lại không có bữa ăn chung nào? Mọi người đi đâu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.