Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn ngược lại Âu Dương Thiên Thiên, ấn đường nhíu chặt.
Cô ta.... đi nhầm phòng sao?
Thực ra có điều Âu Dương Vô Thần không biết, khi anh kéo tay Âu Dương Thiên Thiên lên đây để băng vết thương, cô đã tưởng đây là phòng mình rồi.
Lúc anh kêu cô nghỉ ngơi, nằm đến quen giường, thì cô càng nghĩ đây là phòng mình. Vậy nên, khi thất thần đi lên lầu, cô đã vô tình “quen chân”, đi vào phòng của anh, thay vì là phòng của mình ở cuối hành lang.
“....”
Âu Dương Vô Thần nhìn đến thắc mắc một đống trong đầu, anh cúi người, vươn tay muốn bế cô lên, đem lại về chỗ cũ.
Thế nhưng, khi anh vừa mới chạm vào người cô, thì Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần... tên đáng ghét nhà anh....
“....”
Bị chửi? Cái quái gì vậy? Đột nhiên bị chửi là sao??
Âu Dương Vô Thần quay sang nhìn mặt cô, đúng lúc này, lại nghe tiếp:
- Tự nhiên...... muốn đuổi tôi đi.... tên đáng ghét này....
Câu nói mớ của Âu Dương Thiên Thiên làm người đàn ông giật mình, anh ngớ người nhìn cô, ánh mắt biến đổi.
Âu Dương Vô Thần duy trì trạng thái “đứng hình” tầm vài giây rồi mới thu tay về, ngồi lại xuống chiếc giường êm.
Nhìn gương mặt cô gái đang ngủ say, trong lòng như có thứ gì đó đánh vào. Lướt mắt xuống một chút, anh nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay của cô.
Bàn tay phải nhấc lên, Âu Dương Vô Thần đưa ngón tay trỏ gần sát tới, nhẹ nhàng sờ vào miếng băng quấn màu trắng.
Cứ như vậy, anh ngồi đó và sờ vào vết thương trên tay Âu Dương Thiên Thiên một lúc lâu.
Mới chỉ có mấy ngày thôi, mà cô đã 2 lần bị thương, 1 lần nguyên nhân là do anh tới trễ, còn 1 lần nguyên nhân trực tiếp lại là anh.
Bắt đầu từ lúc Âu Dương Thiên Thiên bước lại gần Âu Dương Vô Thần, cũng là lúc... cô bắt đầu bị thương...
Không một lần nào.... anh có mặt lúc cô xảy ra chuyện cả, không một lần nào hết...
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh rút tay về, ngẩng đầu chậm rãi nhìn khuôn mặt đang ngủ say.
Trong bóng đêm, đôi mắt anh chợt sáng, lấp lánh những vì sao nho nhỏ...
Vậy nên, Âu Dương Thiên Thiên.... cô không thể... ở bên cạnh tôi nữa... không thể.....