Mã Nhược Anh và Âu Dương Vô Thần vẫn tiếp tục nói chuyện, lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên - “Cốc cốc”
- Bác sĩ Selina - cô có trong đó không?
Nghe tiếng hỏi, Mã Nhược Anh liền xoay người, cô nhìn về phía cửa, lớn tiếng trả lời:
- Tôi ở đây, vào đi!
Được sự cho phép từ cô, người hầu liền mở cửa ra, nhìn cả 2 người trong phòng, cúi đầu chào:
- Âu Dương thiếu gia, bác sĩ Selina, buổi sáng tốt lành.
Mã Nhược Anh tùy tiện gật đàu, hỏi thẳng:
- Ừm, buổi sáng tốt lành. Có chuyện gì mà cô kiếm tôi vậy?
Người hầu bây giờ mới ngẩng mặt lên, đáp:
- Bác sĩ, bên khu siêu âm đã chuẩn bị xong rồi, người ở đó muốn hỏi cô là khi nào thì có thể bắt đầu.
Mã Nhược Anh nghe thấy, cô đảo mắt, như nhớ ra gì đó, liền lên tiếng:
- À, đúng rồi, tôi quên mất việc đó. Cô giúp tôi đi gọi Âu Dương Thiên Thiên nhé, nhắn cô ấy đến đây. Nếu cô ấy chưa ăn sáng thì có thể siêu âm luôn, cũng nhanh lắm.
Người hầu ngay lập tức cúi đầu, trả lời:
- Được ạ, tôi sẽ đi ngay!
Mã Nhược Anh cũng gật đầu đáp lại, nói:
- Làm phiền cô rồi!
Dứt lời, nữ hầu liền cúi đầu chào Âu Dương Vô Thần, sau đó lùi dần ra đằng sau, rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mã Nhược Anh nói xong, cô quay đầu, đột nhiên thấy khuôn mặt Âu Dương Vô Thần sát rạt người mình, thảng thốt kêu lên:
- Ôi giật cả mình, cậu làm gì vậy? Như thế nào lại tự nhiên bật dậy làm tôi hết hồn thế, vết thương không đau à?
Người đàn ông híp mắt nhìn cô, anh bỏ qua hết mọi câu hỏi, trực tiếp nói:
- Âu Dương Thiên Thiên làm sao? Tại sao lại phải siêu âm?
Mã Nhược Anh vẫn còn hoảng hồn với cú bật dậy bất ngờ của Âu Dương Vô Thần, cô hơi lùi lại, đáp:
- Không có gì cả, em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi. Để cho chắc chắn, tôi muốn em ấy làm siêu âm, nên mới kêu tới.
Lời này làm khuôn mặt Âu Dương Vô Thần đang căng ra bỗng dịu hẳn xuống, dường như đã nghe được câu trả lời ưng ý, anh nằm lại xuống giường, lên tiếng:
- Thế à. Không sao thì tốt. Cậu nhớ kiểm tra kĩ cho cô ấy, đừng sót chỗ nào.
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần nằm lại xuống giường, anh thản nhiên lấy chăn đắp lên người mình, tư thế cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ: “....”
Vài giây trước còn lo lắng đến muốn dọa chết cô, vài giây sau thì liền bình thản như không? Khó hiểu!!
Có thể đừng lật mặt nhanh như vậy không? Tim cô mong manh dễ vỡ, chịu nổi chết liền á!
Mã Nhược Anh vuốt ngực mình, nhướn mày nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ soi kĩ đến từng lỗ chân lông luôn, nên cậu đừng có lo lắng nữa. Dưỡng thương cho tốt đi.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh cao lớn bước vào, cùng tiếng nói:
- Hôm nay ổn chứ?
Âu Dương Vô Thần và Mã Nhược Anh đồng thời nhìn sang, khi thấy người đàn ông, anh liền lên tiếng:
- Ừm, ổn. Cậu đến thăm tôi sao?
Stefan đi thẳng tới, anh liếc ánh mắt nhạt nhẽo nhìn người đang nằm trên giường, đáp:
- Không đến thăm chẳng lẽ đến cúng cậu? Dậy đi ăn sáng với tôi.
Mã Nhược Anh nhìn lên, lần đầu tiên cô thấy có người nói chuyện thoải mái thế này với Âu Dương Vô Thần, vậy đây chắc hẳn là....
Âu Dương Vô Thần thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, liền nhìn hai người, giải thích:
- Cậu ta là Stefan, người mà mình hay nói với cậu đấy. Còn đây là Nhược Anh, bạn từ nhỏ đến lớn của tôi.
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
- À mà... hai người đều biết nhau rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp, phải không?