Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 356: Chương 356: Lo sợ!




Kỳ Ân đứng sựng lại trước câu trả lời của Anna, mắt cô mở to, không thể nào tin nổi được điều đang xảy ra. Chuyện này đang làm cô nổi da gà đây, sao có thể trùng hợp đến vậy được chứ?

Không phải tầng khác mà chính là tầng 40, không phải là phòng khác mà chính là phòng 4012. Tất cả mọi thứ đang diễn ra hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, mà điểm mấu chốt của nó, chính là vì có sự xuất hiện đột ngột của Âu Dương Thiên Thiên.

Nếu như cô ấy có chuyện gì, thì cô có đến 10 cái mạng cũng không đền nổi.

Kỳ Ân nghiến răng, lên tiếng:

- Anna, dùng mọi cách dò tìm vị trí của Âu Dương Thiên Thiên, mau lên.

Nói rồi, cô nhìn qua Lữ Uyển Thành, ra lệnh:

- Anh với Elsa phía sau yểm trợ, tiếp tục làm theo kế hoạch, tôi lên tầng 40.

Dứt lời, Kỳ Ân liền giơ súng lên, bắn liên tiếp nhiều phát về phía đám người áo đen, rồi nhanh chóng đi ra hướng cửa thoát hiểm, chạy gấp lên cầu thang.

Lữ Uyển Thành nấp người vào trong bờ tường, anh vừa thay đạn cho ổ súng của mình, vừa hỏi:

- Anna, David còn sống sao? Không phải hắn đã chết trong vụ bom nổ trên du thuyền bên Mỹ rồi à?

Người con gái bên kia nghe thấy, tay cô liến thoắng “múa” trên bàn phím, nhưng vẫn đủ tỉnh táo trả lời:

- Chưa chết, không biết là vận may nào giúp hắn nữa. Lần này hắn giả dạng đám Adios trốn về Trung Quốc, Kỳ Ân nhận được tin báo của cậu chủ về việc David còn sống nên mới cấp tốc tra tung tích của hắn. Đến khách sạn cũng chính là vì mục đích này.

Lữ Uyển Thành mím môi, lên tiếng:

- Các cô nên báo với tôi sớm hơn.

Anna thở hắt một hơi, đáp:

- Việc này là cậu chủ đích thân chỉ định nhóm chúng tôi làm, anh lo vụ của Adios rồi, không cần phiền toái thêm làm gì. Hơn nữa..... là ngài ấy muốn trực tiếp bắt hắn ta.

Anna vừa nói xong, một giọng khác liền vang lên trong headphone của Lữ Uyển Thành, lần này, là tiếng của một người đàn ông:

- Mathan, không xong rồi, tôi vừa nhận được tin, nửa tiếng trước, chuyên cơ của boss bị đột nhập, đám người Adios đã thuê sát thủ lên đó, hiện giờ... không rõ tung tích của bất kì ai cả.

Lữ Uyển Thành trợn mắt, không khỏi sửng sốt hét lên:

- Cái gì?

- -------...-------------....----------------

Kỳ Ân chạy nhanh đến tầng 40, cô vượt qua đám người áo đen, đi thẳng vào phòng 4012.

Một mảnh hỗn độn hiện lên trước mắt cô, mảnh vỡ cửa kính, dây thừng, máu... tất cả đều vẽ nên một bức tranh kinh hoàng, cho thấy đã có sự hiện diện của người mà cô không mong muốn nhất ở nơi này.

Thế nhưng... Âu Dương Thiên Thiên đâu? Cô ấy đã có chuyện gì?

Nhìn một lượt khắp căn phòng nhưng không phát hiện được gì, Kỳ Ân liền xoay người đi ra ngoài, lúc này, chiếc túi xách nằm lăn lốc trên hành lang chợt lọt vào mắt cô.

Đi đến cầm nó lên, Kỳ Ân mở túi ra, cẩn thận xem bên trong. Cô thò tay vào, lôi ra một ít đồ dùng, cho đến khi, xúc giác chạm đến một thứ cứng cáp quen thuộc.

Kỳ Ân mím môi nhìn chiếc thẻ đen trên tay mình, cái này.... chính là của Âu Dương Thiên Thiên.

Ngước mặt lên, Kỳ Ân nhìn về hướng chiếc túi xách rơi, liền đi theo nó đến cửa thoát hiểm. Theo quán tính bình thường, có lẽ khi Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng báo động, đã chạy ra khỏi phòng và đi cùng đám đông xuống phía dưới.

Thế nhưng, không chắc trong quá trình đó David đã đột nhập vào trong phòng hay chưa, cũng không biết... cô ấy có bị hắn ta phát hiện ra hay không.

Điều duy nhất mà cô lo sợ, chính là hắn nhận ra được Âu Dương Thiên Thiên là ai. Bởi vì cô ấy... đã từng ở cùng cậu chủ khi tham gia bữa tiệc tại San Fransico.

Bước chân Kỳ Ân đi theo bậc thang dẫn xuống đường phía dưới, thế nhưng, cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển về một hướng khác.

Trên bậc thang phía ngược lại... có những vết máu dẫn lên cao, đến nơi nguy hiểm nhất của khách sạn này - sân thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.