Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 537: Chương 537: Nằm mơ giữa ban ngày!




Người đàn ông nhìn theo bóng dáng của Ái Tử Lạp đi vào phòng Âu Dương Thiên Thiên, nhíu mày không lên tiếng.

Sherry, cô ta... là xã hội đen. Nhưng tại sao.... cô ta lại ở đây? Hơn nữa, còn là luật sư biện hộ Âu Dương Thiên Thiên?

Mím môi, người đàn ông vươn tay bấm vào một nút đỏ, chiếc camera đang nhấp nháy trong phòng chợt tắt đi.

Quay người, anh đi ra khỏi căn phòng tối.

Mở cửa tiến gần đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, người phụ nữ vươn tay ra, nói:

- Hi, tôi là luật sự biện hộ cho cô, Ái Tử Lạp. Cô có thể gọi tôi là Sherry!

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy liền đưa tay ra bắt lại, đáp:

- Xin chào, tôi là Âu Dương Thiên Thiên.

Vừa nói, cô vừa cúi đầu với người phụ nữ, đúng lúc đó, đột nhiên một thứ đập vào mắt cô. Chiếc đồng hồ đeo trên tay Ái Tử Lạp.... giống hệt với chiếc đồng hồ mà cô đã thấy Kỳ Ân đeo sáng nay.

Không lẽ....

Ngước đầu lên nhìn người phụ nữ, Ái Tử Lạp nở nụ cười đầy ẩn ý với Âu Dương Thiên Thiên, khiến suy nghĩ trong đầu cô càng trở nên chắc chắn hơn.

Cạch - Tiếng mở cửa vang lên từ phía sau, người đàn ông bước vào liếc nhìn hai cô gái một cái, rồi thuận tay đóng cửa lại.

Ái Tử Lạp ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, cô chẹp miệng, lên tiếng trước:

- Thật ra tôi không có nhiều thời gian lắm, nên chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé? Thân chủ của tôi vô tội, xin hãy thả cô ấy ra.

Người đàn ông cũng ngồi xuống ghế đối diện Ái Tử Lạp, bật cười đáp:

- Cô vẫn như vậy nhỉ? Cứ muốn nói gì thì nói. Sherry, cô là một luật sư, hãy đem thứ công bằng hơn ra đi. Tôi đang cần... chứng cứ chứng minh Âu Dương Thiên Thiên vô tội, chứ không phải lời nói suông.

Ái Tử Lạp nhếch môi, cô ngả người dựa ra sau ghế, dáng vẻ nhàn nhã nói:

- Tần Cảnh Hàm, anh thì vẫn cứng nhắc hệt như lúc trước nhỉ, chưa thay đổi được sao? Cứ mở miệng ra là đòi bằng chứng, anh đã có được những gì để buộc tội thân chủ của tôi rồi chứ?

Người đàn ông ném một ánh mắt về phía những tấm ảnh trên bàn, chậm rãi trả lời:

- Tôi có rất nhiều, cô có thể tự xem thử.

Theo tầm mắt của anh ta, Ái Tử Lạp cũng nhìn xuống 3 tờ giấy trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, sau vài giây, cô nhướn mày nhìn lên lại, hỏi:

- Chỉ có thế này thôi sao? Anh tìm được ít vậy?

Tần Cảnh Hàm mím môi, ánh mắt có chút nghiêm túc đáp:

- Ít nhưng chất lượng, chỉ với 3 thứ này thôi tôi có thể chứng minh Âu Dương Thiên Thiên có liên quan đến cái chết của nữ MC Đàm Gia Hi đấy, thậm chí là khiến cô ta nhận bản án vào tù trên 10 năm.

Vừa dứt lời, người phụ nữ đối diện đột nhiên bật cười thành tiếng. Ái Tử Lạp cười không ngớt, nhìn Tần Cảnh Hàm hỏi:

- Nhận án tù? Anh đang đùa tôi đấy à? Làm ơn đi, ở cả cái sở cảnh sát này không có bất kì ai hiểu rõ luật pháp hơn Ái Tử Lạp tôi đâu, với những thứ mà anh tìm được, đừng nói là đẩy thân chủ tôi vào tù đến việc kết tội cô ấy cũng là một điều khó khăn đấy, biết không?

Dừng một chút, người phụ nữ vươn tay cầm lấy ba tấm ảnh, nói tiếp:

- Anh đang tính làm gì với những bức ảnh này? Ngoài tấm hình đầu tiên được chụp cận mặt và phổ biến tràn lan trên các trang tin tức thì tôi hình như không thể nhận Âu Dương Thiên Thiên trong hai bức ảnh còn lại, anh định buộc tội cô ấy kiểu gì đây?

- Hơn nữa, không thấy rõ mặt tức là không chắc chắn đây có phải Âu Dương Thiên Thiên hay không, vậy mà anh lại dám bắt người đem về thẩm vấn sao? Anh to gan hơn nhiều đấy, Tần Cảnh Hàm. Anh đang muốn chơi đùa với bằng cảnh sát của mình sao?

- Tôi cứ tưởng đám cảnh sát các anh tìm được thứ gì đó quan trọng lắm chứ, ví dụ như một đoạn video quay cận mặt Âu Dương Thiên Thiên mặc bộ đồ màu đen, hay là bản ghi âm giọng nói gì đó của cô ấy chẳng hạn, nhưng mà.... không có. Các anh đem mấy tấm ảnh không rõ ai là ai đến buộc tội thân chủ tôi và muốn tống cô ấy vào tù à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.