Stefan đứng phía sau, ánh mắt anh hơi thay đổi khi nghe những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên. Trong tiềm thức của anh, đột nhiên có ấn tượng với thứ gì đó vừa phát sinh.
Một cô gái nhỏ như vậy, hiểu được bao nhiêu về quyền lực mà dám nói mạnh mẽ như thế?
- Vào thôi! - Nghĩ một chút, anh lên tiếng nói.
Sau đó, cùng Andrew xoay người đi vào trong.
- ---------------...---------...------------
Âu Dương Thiên Thiên trở về Âu Dương gia, cô không đi qua sảnh chính, mà trực tiếp đến khu phòng của mình.
Trong lúc thay đồ, tay cô có chút đau đớn truyền tới, nhìn lòng bàn tay mình, cô đột nhiên nhớ đến việc tối qua, lúc Âu Dương Vô Thần cẩn thận băng nó lại.
Đang chìm vào trong kí ức, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói:
- Nhị tiểu thư!
Tiếng gọi kéo lí trí của cô quay về, ngay lập tức lên tiếng đáp lại:
- Có chuyện gì?
Người bên ngoài nghe thấy, liền trả lời:
- Nhị tiểu thư, ông chủ căn dặn khi cô về thì đến thư phòng tìm ngài ấy!
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, mệt mỏi nói:
- Được, tôi biết rồi, cô đến nói với ba tôi, 10” nữa tôi sẽ có mặt ở phòng ông ấy!
Dứt lời, người hầu vâng dạ vài tiếng rồi rời đi.
Âu Dương Thiên Thiên lấy từ trong tủ đồ ra một bộ váy hoa, cô đứng trước gương, nhìn gương mặt mình hiện lên, đột nhiên lẩm bẩm:
- Đúng vậy, đây mới chính là mình. Âu Dương Thiên Thiên, tôi xin lỗi, quên mất cô rồi!
- Quyền thừa kế.... tôi chợt quên nó rồi. Bây giờ phải quay về thôi, thực hiện lời hứa với cô!
Không có Âu Dương Vô Thần, không có tình cảm, không có cảm xúc lạ, không tình địch, không gì hết.....
Đây mới là chính bản thân cô! Quay về, tìm lại mục tiêu thật sự ủa Âu Dương Thiên Thiên!