Kỳ Ân và đám người hầu đều đứng hình, toàn bộ gần như là bị đóng băng toàn tập, đối với tình cảnh trước mặt, chỉ có thể ngơ ngác, mắt chứ A mồn chữ O nhìn.
O.O
Cái.... cái gì đây?
Cậu... cậu chủ và Nhị tiểu thư? Tại sao lại ở chung 1 chỗ? Còn là.... với tư thế này nữa.....
Ôi trời... có phải bọn họ đã thấy cái gì không nên thấy rồi không?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn qua, trái ngược với sự ngạc nhiên của những người xung quanh, anh bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
Mất một lúc sau câu hỏi của anh, trong đám người mới có một nữ hầu lên tiếng:
- Cậu chủ... chúng tôi thấy phòng của ngài phát ra tiếng động nên là....
Chưa kịp nói hết lời, Kỳ Ân đằng trước đã ngay lập tức chặn họng lại, lắc đầu đáp:
- Không có, chúng tôi cái gì cũng không nghe, cái gì cũng chưa thấy, làm phiền cậu chủ và Nhị tiểu thư rồi.
Dứt lời, cô liền xoay người, xua tay hết đám hầu đằng sau ra phía ngoài, sau đó khép cửa lại.
Trước khi đóng cửa, Kỳ Ân nhìn Âu Dương Thiên Thiên 1 chút, rồi nói:
- Nhị tiểu thư, tôi có nấu một ít canh giải nhiệt trị sốt, cô nên thức dậy sớm để uống một chút.
Cánh cửa đóng lại, Âu Dương Thiên Thiên mơ hồ nhíu mày, cô quay đầu nhìn lại Âu Dương Vô Thần, ánh mắt hiếu kì.
Sốt? Cô sốt sao? Khi nào chứ?
Âu Dương Vô Thần nhìn sắc mặt của cô gái, biết chắc cô ta đang nghĩ gì, liền lên tiếng:
- Tôi đã bảo cô im lặng nghe tôi nói hết mà.
Vừa nói, anh vừa thả tay của Âu Dương Thiên Thiên ra, rồi rời khỏi người cô, ngồi xuống giường.
Âu Dương Thiên Thiên từ từ ngồi dậy, cô nhìn người đàn ông, hỏi:
- Đêm qua, tôi... sốt sao?
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh nhạt, trả lời:
- Phải, vết thương trên trán cô bị nhiễm trùng, nên dẫn đến sốt. Tối qua cô đã ăn hải sản trên bàn đúng chứ?
Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ gật đầu, đáp:
- Hình như... có 1 chút!
Người đàn ông nghe cô nói, nhướn mày hỏi:
- Đúng vậy, chính vì 1 chút đồ hải sản đó của cô nên mới dẫn đến sốt đấy. Nếu tôi không đưa đến bệnh viện kịp thời thì cô đã sốt cao đến chết rồi.
“.....”
Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây, thái độ hòa hoãn đi mấy phần, nhưng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô đưa tay lên sờ vết thương của mình, rồi nhìn Âu Dương Vô Thần đầy nghi vấn, vài giây sau mới lên tiếng:
- Nhưng mà.... như thế thì liên quan gì đến việc anh ở đây? Tại sao anh lại nằm trên giường với tôi?
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh hơi nhướn người tới gần mặt của Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi đáp:
- Đêm qua... là do cô quấn chặt lấy tôi không buông.