Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 173: Chương 173: Sau này làm sao có thể sống nổi!




Vốn tưởng là mình sẽ bị mang đi đến nơi nào đó xa lạ, không ngờ người đàn ông tên Andrew lại chở cô về căn biệt thự của Âu Dương Vô Thần. Bọn họ dường như rất thân thuộc với nơi này, cách di chuyển không hề giống với những kẻ lâu năm mới về Trung Quốc một lần.

Dừng xe ngay trước cổng biệt thự, Elena và Andrew xuống trước, Âu Dương Thiên Thiên dùng lực ở vai, đẩy cánh cửa ra rồi mới xuống sau.

Người phụ nữ cũng rất biết mở cổng, không như cô mới tới lần đầu, còn phải nhờ Kỳ Ân ở bên trong mở hộ.

Người phụ nữ tên Elena này.... sao có thể tùy tiện hơn chủ nhà như vậy chứ? Cô ta đã từng tới đây bao nhiêu lần mà biết rõ đến thế?

Sau khi cánh cổng được mở ra, 3 người cùng nhau đi vào trong.

Như thường lệ, Kỳ Ân và đám người hầu đứng ở đại sảnh đợi sẵn, cứ tưởng là Âu Dương Vô Thần về, thế nhưng khi nhìn thấy hai người nào đó, họ liền sững sốt vài giây rồi nhanh chóng chạy tới, cúi đầu lên tiếng:

- Elena tiểu thư, Andrew thiếu gia!

Người phụ nữ gật đầu nhẹ, đáp:

- Kỳ Ân, lâu quá không gặp cô! Ellie vẫn khỏe chứ?

Kỳ Ân nở nụ cười thân thiện quen thuộc, trả lời:

- Chúng tôi vẫn rất tốt, cảm ơn Elena tiểu thư quan tâm!

Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau: “....”

Cô vẫn cần tiêu hóa 1 chút những điều vừa diễn ra.

Elena biết Kỳ Ân? Biết luôn cả Ellie Lennon? Nhìn họ còn trông như quen biết lâu năm luôn nữa. Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Âu Dương Vô Thần, anh ở đâu, mau về giải thích ngay cho tôi!

Nói xong với Elena, Kỳ Ân mới ngước đầu lên, nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên phía sau, tính cúi đầu chào hỏi, thế nhưng đập ngay vào mắt cô là một màu đỏ tươi trên lòng bàn tay của cô gái nhỏ.

Ngay lập tức lướt qua người Elena và Andrew, Kỳ Ân tới gần chỗ Âu Dương Thiên Thiên, nắm lấy tay cô, hỏi:

- Nhị tiểu thư, tay cô làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?

Bị nắm bất ngờ, Âu Dương Thiên Thiên hơi nhíu mắt, cô theo bản năng rụt tay về, đáp:

- Không có gì, vết thương nhẹ thôi!

Elena phía trước thấy vậy, vòng tay lại nói:

- Có một chút vết xước như vậy mà cũng không chịu nổi, sau này làm sao có thể sống được chứ?

Âu Dương Thiên Thiên đương nhiên nghe được, cô liếc mắt về phía người phụ nữ trước mặt, nhìn với ánh mắt khó chịu. Nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng đáp lại.

- Tôi tự băng bó được, Kỳ Ân, chị tiếp hai người bọn họ đi!

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên lách ngang qua người Kỳ Ân, đi thẳng vào trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.