Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi mở trang đầu của cuốn sổ ra, bên một mép góc, cô thấy có một bông hoa bồ công anh đã bị ép khô được cất rất kĩ lưỡng.
Nhíu mày, Âu Dương Thiên Thiên cầm cành cây lên muốn xem. Thế nhưng, dù đã rất cẩn thận để cầm nhưng những cánh hoa bồ công anh vẫn bị rơi xuống một ít.
“...”
Bình thường đã mong manh dễ bay rồi, ép khô chi cho dễ bay hơn nữa vậy trời?
Chậc chậc... tư tưởng con gái mới lớn, quá khó hiểu!
Để cành hoa qua một bên, Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục lật những tờ giấy tiếp theo. Qua thêm 2 trang để trống nữa thì mặt giấy trắng tinh mới bắt đầu có chữ viết.
Cô lướt qua ngày tháng một lượt, liền đọc lên thành tiếng:
- Ngày 1 -3, năm XXXX, hôm nay anh hai trở về, vẫn như thường lệ mua quà theo yêu cầu về cho Na Na và Hạ Mạt. Tôi không yêu cầu... tôi không có.
- Ngày 2-3, năm XXXX. sáng nay anh hai đã lên máy bay đi Mỹ, trước khi rời đi, anh ấy chỉ nhìn, dù tôi có chào thế nào, anh cũng không đáp lại...
- Ngày 16-7, 4 tháng rồi anh hai mới trở về, tôi vui lắm, dù anh ấy vẫn lạnh nhạt với tôi như trước....
- Ngày 14-2, năm XXXX, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mời anh ấy ăn chung với tôi một bữa cơm để đón mừng, nhưng anh ấy từ chối... Hóa ra câu đầu tiên anh ấy nói với tôi, lại là câu mang ý nghĩa như vậy, 2 năm rồi tôi mới được anh ấy đáp lại, thực sự...nên vui.. hay nên buồn đây? Tôi không biết!
- Ngày 13-1, năm XXXX, anh hai đã trở về nữa rồi....
- Ngày 7-11, năm XXXX, hôm nay anh hai trở về...
“...”
Vô số, vô số những ngày tháng được ghi chú lại đều có mặt của Âu Dương Vô Thần, dù cô có lật đến đâu, cũng không xóa bỏ đi điều đó được.
Ngón tay người con gái hơi dừng lại, cô nhíu mày, bất giác suy nghĩ...
Âu Dương Thiên Thiên, rốt cuộc là cô thích anh ta tới mức nào mà mỗi trang giấy cô đều chỉ ghi về một mình Âu Dương Vô Thần?
Hầu như lần nào anh ta trở về nước, Âu Dương Thiên Thiên cũng cẩn thận ghi chép lại, biểu cảm khuôn mặt lạnh nhạt cũng được, không nói chuyện cũng được, miễn là liên quan tới anh ta, cô ấy đều ngốc nghếch ghi lại hết.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô miết nhẹ tờ giấy, tiếp tục lật đến gần những trang cuối.
Ở đó, không còn ghi gì về Âu Dương Vô Thần nữa, thay vào đấy, là những dòng chữ khác:
“Yêu đơn phương giống như đeo tai nghe mở volume hết cỡ, người ngoài không nghe thấy được chỉ cảm giác sự yên bình, nhưng chỉ có người trong cuộc... mới biết bão tố thế nào”
* Yêu đơn phương như em rót nước vào một chiếc ly không đáy, dù có bỏ bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu tình cảm, nó cũng không thể đầy được.”
“Âu Dương Vô Thần, tình cảm này không nói cho anh biết, chỉ mình em thắp lửa rồi mình em dập tắt nó, cho đến lúc kết thúc, tất cả đều là một mình em... anh... liệu có bao giờ biết?”