Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 683: Chương 683: Thả cậu bé của tôi ra!




Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nuốt một ngụm nước bọt, tự động lùi chân về phía sau. Ánh mắt nhìn đám người xung quanh hiện lên sự cảnh giác.

Đường Gia Ưng nhếch môi, nheo mắt lên tiếng:

- Tại sao cháu lại đến đây?

Âu Dương Thiên Thiên đứng im một chỗ, chậm rãi trả lời:

- Chú đã nói đợi tôi ở nơi bắt đầu mà, nơi bắt đầu của chú ngoài Đường gia thì có thể là ở đâu nữa? Thân là cháu ruột... tôi không thể để chú đợi tôi quá lâu được.

Người đàn ông nghe thấy, cười mỉa hỏi:

- Cháu biết rõ tôi đang ở đây, mà một mình chạy đến nơi này, chẳng lẽ không sợ có nguy hiểm gì sao? Tôi nên khen cháu quá tự tin về năng lực của bản thân, hay là nên mắng cháu ngu ngốc, tự mình chạy vào miệng cọp đây?

Âu Dương Thiên Thiên siết tay, đáp:

- Nếu như có người đi theo tôi, vậy chú sẽ để kẻ đó vào đây sao? Mục đích của chú suy cho cùng chỉ là muốn tôi tới nơi này mà thôi, thế nên... một mình tôi ở đây là đủ rồi.

Đường Gia Ưng nhướn mày, bật cười lên tiếng:

- Đúng là rất biết nghĩ. Âu Dương Thiên Thiên, cháu thông minh hơn nhiều so với độ tuổi của mình đấy.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi im lặng, không trả lời lại. Cô đương nhiên có thể đoán được Đường Gia Ưng muốn dụ cô tới đây rồi, nhưng cô vẫn cứ đi, chính là vì có hai tính mạng của trẻ nhỏ đang nằm trong tay anh ta, cô không thể mặc kệ được.

Âu Dương Thiên Thiên thừa nhận, lúc cô chạy xe đến đây là vì sự nông nỗi và lo lắng nhất thời của bản thân, nhưng không phải vì thế mà cô đánh mất lí trí của mình. Cô đã nghĩ đến việc nếu có người đi theo, thì nhất định sẽ bị Đường Gia Ưng ra tay. Vậy nên, cô mới bất chấp vượt qua đoạn đường sát lúc nãy, cắt đuôi đám người Âu Dương Vô Thần, khiến họ đến đây trễ hơn một chút.

Trễ thì Đường Gia Ưng sẽ không thể phòng bị được, trễ thì vẫn tốt hơn cùng cô tới một lúc, dù đến trễ nhưng bọn họ sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm, ít nhất... cũng không bị cô làm liên lụy...

Đường Gia Ưng làm tất cả mọi thứ, cũng chỉ vì muốn cô đến nơi này thôi, anh ta sẽ không để cô mới bước vào đã ra tay giết liền đâu. Hơn nữa, cô tin chắc anh ta còn có chuyện muốn nói, nên bây giờ tình cảnh của cô chắc chắn vẫn nằm trong mức an toàn, chỉ là....

- Nhìn cháu như vậy, có lẽ đã nhận được quà của chú rồi. Thấy thế nào? - Đường Gia Ưng hỏi với giọng chế giễu.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, bình tĩnh đáp:

- Không có gì.... ngoài hai chữ “ghê tởm” cả. Sao chú có thể làm như vậy với một đứa bé chứ?

Đường Gia Ưng nhếch môi, nói:

- Sao chú lại không thể? Thằng bé đó cũng đâu phải con cháu Đường gia, tại sao chú phải nhân nhượng với nó? Âu Dương Thiên Thiên, nó là của cháu mang về từ bên ngoài, không phải của chú.

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, không nhanh không chậm trả lời:

- Ý chú là mạng sống của những người Đường gia mới đáng được giữ lại, những kẻ khác không liên quan thì không ư? Vậy chú đang làm gì với Đường Gia Huỳnh - cháu đích tôn của Đường gia đây?

Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa chỉ tay về phía cậu bé ngồi dưới đất, cô nhìn người đàn ông với ánh mắt quyết liệt.

- Thả Đường Gia Huỳnh ra, thả cả cậu bé của tôi ra!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.