Âu Dương Thiên Thiên cứng người, khuôn mặt cô với biểu hiện vô cùng kì lạ, nhìn món ăn trên dĩa mình như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, mà nguyên do, lại chính là vì nó quá “quý giá“.
Ôi, món ăn này tiền không là tiền đấy. Bào ngư di cá cũng không sánh lại được đâu. Ôi, nhìn giống vàng quá!
Âu Dương Thiên Thiên nhìn dĩa ăn, càng nhìn càng không dám đụng đũa, trời ơi, thứ đắt đỏ thế này, đem bán có khi dư sức trả nợ cho thẻ của cô trong ngân hàng luôn đó.
Nỡ ăn cái này sao? Ăn vào rồi có tiêu hóa được không đây? Trời ơi, chắc không dám đi tiện luôn quá!
Tay Âu Dương Thiên Thiên cầm nĩa đã sẵn sàng nhưng cô cứ ngờ ngợ không dám ăn. Lúc này, Âu Dương Vô Thần bất ngờ nhìn qua, thấy nét kì lạ trên mặt cô, anh liền lên tiếng:
- Không thích sao?
Âu Dương Thiên Thiên đang đắm chìm vào trong thế giới sáng bừng của thức ăn, cô đột nhiên cảm thấy miếng bít tết này lấp la lấp lánh như kim cương, nên nhất thời không để ý đến tiếng của anh, chỉ theo bản năng lắc đầu trầm trồ.
Trong mắt cô đây chính là một dĩa tiền chứ không phải một dĩa thịt nữa rồi. Lần đầu tiên thấy một miếng thịt nó có giá như thế này! Trời ơi, ăn tiền này vào ư? Xót quá!
Đang suy nghĩ một cách đầy hứng khởi, đột nhiên cô nghe tiếng:
- Đổi cho cô ấy món khác!
Âu Dương Thiên Thiên: “....”
Gì chứ? Ai nói đổi vậy? Ai nói đổi tiền của cô vậy?
Ngay lập tức ngước mặt lên, cô nhìn người hầu đang tiến tới chỗ mình, liền nói:
- Không, không đổi. Tôi ăn cái này!
Dứt lời, cô nhìn sang Âu Dương Vô Thần, nhướn mày lên tiếng:
- Anh hai, sao anh lại muốn đổi món cho em, em ăn cái này, em muốn ăn cái này, không được lấy đi!
Nói rồi, cô cầm nĩa và dao lên, ngay lập tức cắt miếng thịt trên dĩa ra, cho từng miếng vào miệng, biểu hiện thật sự như chết đói lâu ngày.
Âu Dương Vô Thần: “.....”
Người hầu: “....”
Không phải mới nhìn nó như không muốn ăn sao? Đùng 1 cái lại ăn như hận không thể nhét hết vào miệng như vậy?
Bệnh! Có bệnh!