Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 140: Chương 140: Tiếng gọi không thể nghe thấy!




Cửa phòng Âu Dương Thiên Thiên bị đập mạnh vài cái, người đàn ông đứng bên ngoài, có chút căng thẳng lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Dứt lời, bên trong không có lời hồi đáp nào dành cho anh. Nhận thấy sự im lặng đáng ngờ, Âu Dương Vô Thần nói tiếp:“

- Âu Dương Thiên Thiên, cô không mở cửa ra là tôi tự vào đấy.

- Âu Dương Thiên Thiên!

Hai tiếng liên tiếp gọi tên cô, Âu Dương Vô Thần vẫn không nhận lại bất kì tiếng động nào. Lần này, không đợi được nữa, anh vặn khóa, đẩy mạnh cánh cửa vào bên trong.

Ngay sau khi nhìn thấy một thân hình đang nằm cuộn tròn trên giường, ánh mắt Âu Dương Vô Thần liền cứng nhắc. Anh bước từng bước chân tới, nhẹ nhàng đứng trước mặt của Âu Dương Thiên Thiên.

Cả người cô đều bọc trong chăn như một con sâu núp trong cái kén nhỏ, chỉ để lộ mỗi một cái đầu ra bên ngoài. Trong bóng tối, người đàn ông nghe những tiếng động khe khẽ:

“Khò...... khò....”

Âu Dương Vô Thần: “...”

Cái con nhóc này! Tiếng ngái ngủ đó là sao?

Đừng nói với anh là cô ta ngủ say đến mức không nghe tiếng anh đấy nhé?

Chưa bao giờ muốn đánh cho cô ta một trận như bây giờ, grừ.....

Âu Dương Vô Thần thở ra một hơi, hệt như nhẹ nhõm thứ gì đấy, mà chính anh cũng không biết mình vừa làm một hành động đó.

Lắc đầu, Âu Dương Vô Thần nghĩ mình đã lo quá nhiều rồi, anh xoay lưng, muốn rời khỏi căn phòng.

Đúng lúc này, tiếng ngái ngủ của Âu Dương Thiên Thiên lại truyền đến.

“Khò.... hừ.... hừ.... khò.... hừ”

Chân đang di chuyển của anh chợt dừng lại một chút, Âu Dương Vô Thần quay người một lần nữa, anh nhíu mày, cúi xuống bật đèn ngủ trên đầu giường của Âu Dương Thiên Thiên lên.

Tiếng ngủ của cô ta như thế nào lại nặng nề như vậy? Còn mang theo cả sự run rẩy nữa?

Khi ánh đèn bật chiếu sáng lên, ngay lập tức khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên hiện ra, mắt cô nhắm nghiền, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt và môi thì trắng bệch, cả thân thể đều run rẩy,

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh liền lên tiếng gọi:

- Âu Dương Thiên Thiên!

Vừa nói, anh vừa lật tấm chăn trên người cô ra, thân thể mang áo ngủ mỏng manh đang run rẩy cứ như thế ngang nhiên hiện ra.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.