Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 363: Chương 363: Tiếp tục thích tôi đi!




Âu Dương Thiên Thiên nằm xuống chiếc giường mềm mại, hai tay cô đều bị chặn lại, khiến sức phản kháng càng trở nên yếu hơn. Không chỉ có vậy, Âu Dương Vô Thần còn mạnh mẽ trấn áp đôi môi của cô, anh không ngừng chà sát, mút mạnh nó đến tê dại.

Hai tay Âu Dương Thiên Thiên mặc dù bị cầm lại nhưng cô vẫn ra sức phản kháng, quơ loạn khắp nơi, thậm chí còn đụng trúng hộp thuốc cứu thương, khiến nó lăn đổ xuống sàn, tạo thành tiếng động lớn chói tai.

Thế nhưng, không vì vậy mà hành động của Âu Dương Vô Thần dừng lại, anh càng mạnh mẽ tiến tới hơn, thả tay của cô gái ra, anh bắt đầu sờ soạng trên thân thể cô.

Âu Dương Thiên Thiên lúc này sợ hãi kinh khủng, cô lắc đầu qua lại, tránh đi nụ hôn của người đàn ông, đồng thời vùng vẫy hai chân của mình.

Khi thoát được một chút khỏi cơn cuồng dã, cô hét lên:

- Âu Dương Vô Thần, dừng lại..... mau dừng lại... anh điên rồi sao..

Tiếng thét của cô như kéo lí trí người đàn ông trở về, nụ hôn anh rơi xuống hốc vai Âu Dương Thiên Thiên, chạm vào xương quai xanh nhỏ nhắn, dừng lại.....

Tất cả mọi hành động của cả hai đều đứng khựng trong giây lát, ở khoảng cách gần, họ như nghe được tiếng thở dồn dập và nhịp tim đập nhanh của đối phương.

Hai tay Âu Dương Thiên Thiên run lên, cô mím môi, quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng Âu Dương Vô Thần.

Cô không muốn lại giống như lần trước, một lần nữa có cái cảm giác ghê tởm đó khi anh ta tiến vào sâu, làm cô nhớ đến thứ đáng sợ nhất trên đời này.

Âu Dương Vô Thần thở nặng nề, thân thể anh vẫn nằm trên người Âu Dương Thiên Thiên, dường như không có ý định rời đi. Qua vài giây trấn tĩnh, anh lên giọng trầm khàn:

- Tôi nhớ em.... cực kì nhớ em...

“....”

Một câu nói này, làm Âu Dương Thiên Thiên đứng hình, ánh mắt cô mở to, dường như không dám tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy.

Cứng nhắc quay đầu nhìn sang, cô dùng đôi con ngươi chấn động, mấp máy phát thành tiếng:

- Anh... đang nói.... cái gì vậy?

Âu Dương Vô Thần vẫn nằm chôn đầu ngay hốc vai của Âu Dương Thiên Thiên, anh không ngẩng mặt lên, chỉ nói:

- Em nói... em từng thích tôi, rất thích tôi... vậy bây giờ... có còn thích nữa hay không?

Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp câm lặng trước lời của người đàn ông, cô há miệng rất lâu nhưng không thể đáp trả được gì, dường như.... sự kinh ngạc đã chặn đứng cổ họng cô, không cho những lời từ chối như trước kia thoát ra ngoài.

Âu Dương Vô Thần không nghe tiếng trả lời, tay anh đột nhiên siết lại, vài giây sau.... chợt nói tiếp:

- Tiếp tục thích tôi đi.... bởi vì... tôi lỡ thích em mất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.