Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, tay bỗng siết chặt hơn nữa, trong tâm càng thêm rối loạn không nguôi. Cô không phải chưa từng nghe những lời nói mật ngọt như thế này, cũng không phải chưa từng thấy đàn ông thề thốt. Nhưng tại sao... lần này lại khác đến vậy?
Tim cứ đập nhanh không khống chế được, thậm chí cô cảm nhận nó đập không theo nhịp thông thường và mạnh đến mức cô cũng có thể nghe thấy được nữa.
Âu Dương Vô Thần thì vẫn ôm chặt lấy cô, anh đã nói hết lời, cũng đã bày tỏ đủ hết mọi tâm ý, bây giờ... chỉ có thể đợi câu trả lời của cô mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên rối bời không biết làm thế nào, miệng cô không thốt nổi nên lời, cơ thể cũng không muốn đẩy người đàn ông ra. Từ trong ra ngoài đều là tiến thoái lưỡng nan,
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa liền vang lên, làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, cô lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, thả tay ra đi.
Trước lời nói của cô, người đàn ông vẫn đứng im không nhúc nhích. Anh mím môi, nói:
- Em hứa với tôi, không được rời đi.
“Cốc cốc” - Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, cùng với chất giọng quen thuộc của người phụ nữ:
- Vô Thần, là tôi đây, Nhược Anh! Cậu mở cửa đi.
Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, cô bối rối đành thỏa hiệp đáp:
- Được, anh trước thả tay ra, mau lên.
Thấy cô nói như vậy, Âu Dương Vô Thần mới từ từ nới lỏng tay mình ra, rồi lùi người lại. Thế nhưng, ánh mắt của anh vẫn đặt lên người cô gái đứng phía trước.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thật sự rất muốn đánh mình một cái. Đến cuối cùng, vẫn là mềm lòng, đến mức không thể bỏ đi đươc.
Cô hít một hơi sâu, bình tĩnh lại bản thân mình, rồi vươn tay ra vặn nắm cửa, nhìn Mã Nhược Anh và Vivian, Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, lên tiếng:
- Chào.
Mã Nhược Anh và Vivian chớp mắt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên. “Chào” gì chứ? Không phải mới gặp nhau 2 tiếng trước sao? Quái vậy?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô đứng nghiêng người qua một bên, nhường chỗ cho hai người đi vào.
Mã Nhược Anh và Vivian cũng không thắc mắc gì, nhanh chóng bước vào. Lúc này, đột nhiên thấy Âu Dương Vô Thần đứng trước mặt, Vivian nhíu mày, hỏi:
- Cậu đứng đây làm gì vậy? Còn cởi áo nữa?
Âu Dương Vô Thần thu tầm mắt về, không trả lời mà lạnh nhạt nói:
- Hai người tới làm gì? Ngồi đi.
Vừa nói, anh vừa đi đến chỗ ghế salon, thuận tay lấy chiếc áo sơ mi của mình, khoác lên người.
Mã Nhược Anh phát giác được không khí kì lạ, cô liếc mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi lại liếc nhìn Âu Dương Vô Thần, cảm thấy thật sự rất không bình thường.
Tại sao Thiên Thiên lại có vẻ lảng tránh? Còn Vô Thần thì... cứ liên tục để ý cô ấy?
Không phải... hai người này lại có chuyện gì rồi chứ?