Ngày hôm sau, tại khách sạn PJH....
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trong phòng thu xếp hành lí của mình. Phòng của cô hiện đã được thu hồi để sửa chữa lại rồi, nên có lẽ tạm thời cô phải ở chung phòng với Âu Dương Vô Thần.
Mặc dù đã nhận được tiền bồi thường của khách sạn, nhưng cô không thể đi đâu được. Bởi vì tiền đó nói cho đúng cũng là của Âu Dương Vô Thần mà, lần trước xài thẻ của anh ta, cô đã phải cắn rứt lương tâm lắm rồi, tuyệt đối không thể xài hoang phí thêm lần nào nữa.
Vả lại, bên ngoài trời lạnh như vậy, bây giờ mà kêu cô đi tìm khách sạn khác ư? Thôi khỏi, cô thà chung phòng với tên biến thái Âu Dương Vô Thần còn hơn. Dù sao cũng không cần trả tiền ở nhờ, và còn.... nơi này ấm áp và tiện nghi hơn hẳn, cô mới không ngu ngốc mà rời đi.
Thở hắt một hơi, Âu Dương Thiên Thiên dừng tay lại, cô chống cằm, nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Hây da, Elena được chuyển về chỗ của chị Nhược Anh để tiện theo dõi quá trình hồi phục rồi, cô đã nghe Âu Dương Vô Thần kể về tình trạng của cô ta, thú thật cũng có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy người bị mất trí nhớ ngoài đời thực luôn ấy, Trước giờ chỉ toàn thấy trên phim thôi à. Cứ nghĩ chứng bệnh đó không tồn tại thật, nhưng mà không ngờ là nó lại xảy ra với Elena mới đáng ngạc nhiên chứ.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt cô có chút suy tư.
Hưm.... thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo tính khí cô ta xấu như vậy. Bị thương tích một chút cũng là đáng đời.
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên thiên ngồi thẳng người dậy, tiếp tục sắp xếp hành lí của mình. Đồ của cô thì cũng không nhiều lắm, căn bản đi đến đây có mang theo cái gì đâu, chỉ có một ít vật dụng cá nhân và 2 bộ đồ thôi. Cũng may nhân viên khách sạn khá tốt bụng, đã giúp cô mang đồ lên và còn không tính phí giặt ủi nữa.
Đang loay hoay với những vật dụng cá nhân của mình, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Thiên Thiên ngước đầu nhìn, cô lên tiếng hỏi:
- Là ai vậy?
Âu Dương Vô Thần mới vừa đi thôi, chắc anh ta không về sớm vậy đâu, hơn nữa, nếu có quay về thật thì anh ta phải tự mở cửa vào chứ. Anh ta có thẻ phòng mà.
Người đứng bên ngoài nghe tiếng cô, liền đáp:
- Nhị tiểu thư, là tôi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe chất giọng quen thuộc, cô ngay lập tức đứng dậy, đi đến mở cửa ra, nói:
- Kỳ Ân, chị tìm em có việc gì sao?
Người phụ nữ đứng bên ngoài cửa, thấy Âu Dương Thiên Thiên liền cúi đầu chào. Kỳ Ân đưa chiếc túi to trong tay mình cho cô, trả lời:
- Nhị tiểu thư, đây là trang phục dự tiệc mà cậu chủ chuẩn bị cho cô.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi;
- Trang phục dự tiệc? Em phải đi đâu sao?
Kỳ Ân nghe xong, liền lắc đầu đáp:
- Xin lỗi, Nhị tiểu thư, tôi nói nhầm. Đây là đồ mà cậu chủ đã đặt sẵn cho cô để cô tham dự lễ cưới của hoàng hậu Vivian. Cô xem thử có thích hay không, nếu không hài lòng tôi có thể giúp cô đổi lại cái khác.
Âu Dương Thiên Thiên à lên một tiếng, cô đưa tay nhận lấy chiếc túi to của Kỳ Ân, rồi cúi đầu nói:
- Dạ được, cảm ơn chị.
Dứt lời, cô thu người vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Kỳ Ân nhìn hành động của cô, mím môi không lên tiếng. Âu Dương Thiên Thiên.... từ khi nào đã bắt đầu khách sáo như vậy?
Đều là người đã quen biết từ lâu, nhưng lại giữ khoảng cách.... càng giống người xa lạ...
*Cầu phiếu nè, ahihi*