Sym Bush đối diện với ánh mắt kiên định của cô gái, thân thể bất động ngồi một chỗ, mím môi nói:
- Âu Dương Thiên Thiên, hận thù sẽ chỉ khiến cô đau khổ hơn mà thôi, hãy buông bỏ đi. Ba năm nay, mẹ tôi cũng đã chịu rất nhiều khổ cực rồi, bà ấy bị đuổi khỏi Bush, bị trục xuất bởi chính gia tộc của mình, thậm chí còn bị truy đuổi bởi Rostchild, chạy trốn bao nhiêu năm, cũng xem như chuộc lại lỗi lầm đã gây ra rồi.
Nghe đến đây, Âu Dương Thiên Thiên bỗng bật cười, cô tựa như đang nghe một câu chuyện hài, cười đến thành tiếng, thế nhưng... âm thanh của nụ cười ấy lại vô cùng quỷ dị, vô cùng lạnh lẽo:
- Ba năm? Chạy trốn? Chuộc lại lỗi lầm? Chỉ có như vậy mà muốn tôi tha thứ sao? Vậy còn tôi? Còn Âu Dương Vô Thần? Còn những tính mạng vô tội bà ta đã hại thì phải tính như thế nào đây? So với những gì mà bà ta đang gánh chịu, những thứ tôi phải chịu suốt ba năm qua còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần nữa. Thứ mà tôi đã mất, tôi đau đớn đến mức muốn chết đi, tôi chỉ hận không thể rạch thịt lóc xương bà ta cho hả dạ, đừng nói đơn giản chỉ dùng hai chữ “tha thứ” là có thể bỏ qua được. Nợ máu phải trả bằng máu, đây chính là quy luật công bằng, tôi nhất định phải khiến Mary FirstFlo chịu những cái giá đắt nhất!
Âu Dương Thiên Thiên gầm một tiếng giận giữ, lời nói của cô chất chứa sự phẫn nộ vô cực, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được. Nếu bây giờ Mary FirtFlo ở ngay trước mắt, có lẽ cô sẽ làm giống như lời mình nói thật, tự tay rạch thịt lóc xương bà ta. Tất cả nhẫn nhịn suốt ba năm qua của cô, đều phát tiết hết lên người phụ nữ đó.
Người đàn ông nhìn đến run sợ, anh ta chưa bao giờ tưởng tượng Âu Dương Thiên Thiên lại nghĩ đến những điều đáng sợ như thế, dùng những từ ngữ man rợ như thế.
- Âu Dương Thiên Thiên, trước đây cô không phải người như vậy! - Sym bất giác thốt lên một câu, ánh mắt không tin nổi nhìn cô gái.
Âu Dương Thiên Thiên thu nét mặt đằng đằng sát khí lại, cô ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi:
- Ồ, vậy trong mắt anh, trước đây tôi là người như thế nào?
Sym Bush nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi trả lời:
- Cô lúc trước rất hiền lành, rất thân thiện và hiểu chuyện, dù chúng ta không tiếp xúc với nhau quá nhiều nhưng tôi biết cô có một tấm lòng lương thiện, trái tim của cô vốn rất ấm áp, tại sao bây giờ lại thay đổi đến mức này?
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, vẫn là đôi con ngươi trong suốt không chút nhiễm bụi trần đó nhưng sâu bên trong lại không có chút ánh sáng nào, ngược lại âm u vô hồn, lạnh lẽo như băng. Cô chớp mắt nhìn người đàn ông, bình tĩnh lên tiếng:
- Đúng, tôi trước đây là một con người như vậy, từng rất ngây thơ hồn nhiên, sống chỉ vì mình, không quan tâm đến người khác, nhưng thế gian này vốn không bao dung với tôi, hết lần này đến lần khác, hết người này đến người khác muốn làm tổn thương tôi, thậm chí là muốn tôi chết. Tôi chỉ đơn thuần muốn sống một cuộc sống bình thường, ân oán đời trước thì có liên quan gì đến tôi nhưng là các người đổ hết mọi tội lỗi lên tôi, bắt buộc tôi phải sống khác thường, là các người ép tôi phải đi đến bước đường này.
- Anh hỏi tôi vì sao lại thay đổi? Tôi cũng muốn hỏi chính mình vì sao lại biến thành như thế này. Nhưng tất cả... là chính các người ép tôi, tấm lòng và trái tim của tôi cũng là bị chính các người vò nát, vắt kiệt đến tan vỡ, không còn một chút sức sống. Ba năm trước, khi tôi còn là Âu Dương Thiên Thiên, các người không ai cho tôi lương thiện, bây giờ, khi tôi đã không còn là chính mình ngày ấy nữa, thì lại đòi hỏi sự lương thiện từ tôi, muốn tôi buông bỏ? Các người rốt cuộc có tư cách gì hả?
Người đàn ông nghe những lời của Âu Dương Thiên Thiên, trong tâm vô thức đau nhức. Một cô gái... đã từng là thiếu nữ rất xinh đẹp, giờ đây lại biến thành cánh hoa khắp người đầy gai độc, nói cho cùng... cũng là bị ép đến mức phải biến chất. Anh tuy không có giao tình gì đặc biệt với Âu Dương Thiên Thiên, nhưng nhìn cô như vậy cũng cảm thấy rất xót xa.
Ba năm trước, anh vì thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, không ngại nói dối mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới, tìm cho ra cô ấy. Vì một lần gặp gỡ tình cờ, không ngại đi đến đó chờ đợi để được gặp thêm nhiều lần nữa. Bây giờ thời gian đã trôi qua lâu rồi, tình cảm sớm đã phai nhạt, hình bóng trong lòng cũng không còn, anh căn bản không có tư cách nói cô phải làm gì. Chỉ có điều.... tại sao người reo rắc nỗi đau cho cô ấy lại là mẹ anh? Tại sao người khiến cô ấy thay đổi lại là mẹ anh?
Mary FirstFlo dù có tàn nhẫn với người bên ngoài như thế nào, cũng chưa từng tàn nhẫn với đứa con trai của mình, bà ấy sinh anh ra, cho anh cuộc sống này, đó là ân huệ lớn nhất. Thậm chí là khi bị đổi khỏi Bush, bị trục xuất khỏi gia tộc FirstFlo, mẹ cũng một mình gánh vác, quyết không liên lụy với anh.
“Hổ dữ không ăn thịt con“. Anh có thể mặc kệ những tổn thương bà ấy gây ra với người ngoài, nhưng không thể làm ngơ trước điều Âu Dương Thiên Thiên sắp làm với bà ấy. Anh không thể khoanh tay đứng nhìn mẹ mình chết mà không làm gì được.
Hiện tại, trong người Sym Bush đều là những xúc cảm áy náy xen lẫn thương xót, trên chữ tình là một chữ nghĩa, trên chữ nghĩa lại là một chữ hiếu, sức nặng tựa núi Thái Sơn, không cách nào gỡ xuống được.
Anh siết tay, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, tôi biết tội lỗi mà mẹ tôi gây ra với cô là rất lớn, không có cách nào bù đắp được, nhưng suy cho cùng... bà ấy vẫn là mẹ tôi. Nếu cô thật sự muốn trừng phạt, Sym Bush tôi can tâm tình nguyện thay bà ấy gánh chịu. Chỉ xin cô tha cho mẹ tôi một con đường sống, có được không?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh, lắc đầu một cách dứt khoát, nói:
- Không thể, hận là hận, xưa nay không cho chuyện hận rồi lại tha thứ. Tôi là người có học, càng là kẻ công tư phân minh, chia xét rạch ròi. Người nào có lỗi với tôi, tôi sẽ truy diệt đến tận cùng, người nào không có lỗi với tôi, dù cầu xin ngàn lần tôi cũng không tổn thương họ. Sym Bush, tuy bây giờ tôi trong mắt anh là kẻ bị hận thù che mờ mắt, không tiếc bản thân chấp nhận đối phó với gia tộc lớn mạnh, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo và lí trí để phân biệt ai tốt ai xấu với mình, oan có đầu nợ có chủ, nợ ai người nấy tính, tôi sẽ không liên lụy đến người vô tội.
- Anh nói tôi buông bỏ hận thù, tôi ngược lại nói với anh... hãy học cách buông bỏ thứ không thể đi.
Sym lần này không thể đáp trả được gì nữa, anh đã xuống nước cầu xin nhưng là Âu Dương Thiên Thiên nhất quyết không đồng ý, nếu đã nhu không được, vậy thì....
- Nếu tôi nhất quyết phải cứu mẹ tôi thì sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, cô rũ mắt, im lặng tầm một giây rồi ngước lên nhìn người đàn ông, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, dõng dạc nói:
- Sym Bush, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi trở về, tôi đã định sẵn, thế gian này, Mary FirstFlo sống, vậy thì Âu Dương Thiên Thiên tôi chết, hoặc là bà ta chết và tôi sống, chúng tôi nhất định không đội trời chung. Nếu anh quyết muốn cứu bà ta, thì cứ bước qua xác của tôi trước.
“Nhu không được, hãy dùng cương, nhưng phải cẩn thận... không phải ai cũng có thể dùng đến loại hình thức này. Có những người... cương với họ, họ sẽ cương cùng bạn đến cùng.”