Kỳ Ân liếc qua tấm thẻ đen, rồi nhìn lại người đàn ông, nhíu mày hỏi:
- Cái này là sao? Anh có thẻ đen khi nào vậy?
Lữ Uyển Thành nhướn môi, có chút bất đắc dĩ đáp:
- Là của boss, đợt trước tôi làm cho ngài ấy một cái, nhưng mà.... ngài ấy không dùng.
“....”
Kỳ Ân càng cau mày chặt hơn, không hiểu hỏi tiếp:
- Tự nhiên anh làm thẻ đen cho cậu chủ làm gì? Ngài ấy đâu có bao giờ dùng đến cái đó.
Lữ Uyển Thành thở hắt ra một hơi, vô tội trả lời:
- Tôi làm sao mà biết được boss không dùng thẻ đen chứ? Lúc trước ngài ấy nhờ tôi làm một cái cho “bà boss”, tôi cứ nghĩ ngài ấy cũng cần dùng, nên sau đó làm thêm một cái nữa, ai ngờ..... boss không thèm nhìn luôn. Đã mấy tháng nó bị vứt xó rồi, tôi mà không lấy ra dùng nữa, thì có lẽ thẻ đen trong truyền thuyết lần đầu tiên có hiện tượng bị mốc luôn.
Kỳ Ân tặc lưỡi, cô lắc đầu nhìn người đàn ông, lên tiếng:
- Đúng là... hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã vội rồi. Anh hỏi ý kiến cậu chủ chưa mà dùng đấy?
Lữ Uyển Thành gật đầu, thành thật đáp:
- Xin phép rồi, ngài ấy không care lắm, chỉ lạnh nhạt quăng câu “Sao cũng được“.
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
- Nhưng Kỳ Ân, tôi cũng không phải rãnh rỗi mà làm thẻ đen đâu, tôi chỉ nghĩ cho boss thôi mà. Cô thử tưởng tượng xem, một mình bà boss nắm trong tay nguồn tiền vô hạn, cô ấy làm sao tiêu xài hết được chứ? Vậy nên, tôi mới làm thêm một chiếc thẻ nữa cho boss, để ngài ấy cùng “chia sẻ”, một cặp đi đôi với nhau, rất hợp mà không phải sao?
“....”
Khóe môi Kỳ Ân giật giật, cô híp mắt, đáp:
- Tôi thấy anh mới rảnh rỗi sinh nông nỗi ấy, suốt ngày cứ nghĩ không đâu, làm ơn đừng có làm mấy chuyện dư thừa nữa đi.
Dứt lời, cô xoay người nhìn về phía nữ tiếp tân, rút thẻ trong ví mình ra, lên tiếng:
- Cho tôi một phòng thường, veiw không cần đẹp, nằm trong góc càng khuất càng tốt.
Nữ tiếp tân nghe thấy, liền nhận lấy thẻ gật đầu, rồi chuyển sang cho người bên cạnh, sau đó, cô ta đưa bảng giấy cho Lữ Uyển Thành, nói:
- Quý khách, mời anh kí tên vào chỗ này.
Lữ Uyển Thành nhanh chóng cầm bút kí lên giấy, rồi đưa lại cho nữ tiếp tân, đúng lúc này, ánh mắt của Kỳ Ân vô tình liếc qua, dường như thấy thứ gì đó, cô vươn tay ra, chặn lại bảng giấy.
- Khoan đã!
Cô cầm bảng giấy, nhìn dòng chữ nắn nót ghi phía hàng trên Lữ Uyển Thành, chớp mắt không lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên? Không phải trùng hợp vậy chứ? Họ Âu Dương này ở Bắc Kinh chỉ có một thôi mà....
Không lẽ... là cô ấy?
Kỳ Ân cắn môi, cô nhìn nữ tiếp tân, vừa chỉ vào dòng chữ kí, vừa lên tiếng dò hỏi:
- Cô gái này... là khách mới đến đặt phòng hôm nay sao?
Nữ tiếp tân nhìn bảng giấy, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đây là khách vừa đặt phòng ở chỗ chúng tôi vài phút trước.
Kỳ Ân chớp mắt, hỏi tiếp:
- Vậy... cô ấy đã dùng cái gì để thanh toán vậy? Có phải... cũng dùng thẻ đen, số hiệu... giống cái này không?
Vừa hỏi, Kỳ Ân vừa chỉ vào chiếc thẻ mà nữ tiếp tân đang cầm, chuẩn bị đưa nó cho Lữ Uyển Thành.
Người phụ nữ có chút bất ngờ, cô ta liếc nhìn xuống chiếc thẻ trong tay mình, rồi nhìn lên màn hình máy tính, dữ liệu nhập vào chỉ vừa mấy phút trước vẫn còn hiện rõ lên.
Hai số hiệu... hoàn toàn giống nhau!
Mím môi, nữ tiếp tân nhìn Kỳ Ân, gật đầu trả lời:
- Phải.
Trước câu nói của người phụ nữ, Kỳ Ân thở một hơi dài khó hiểu. Cô bặm môi, quay đầu nhìn Lữ Uyển Thành với gương mặt nghiêm túc, nói:
- Liên lạc với cậu chủ đi. Bảo ngài ấy... đừng tới đây.