Âu Dương Vô Thần mặc kệ cô gái nào đó đang tức giận, anh cầm dĩa của Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, rời khỏi bàn.
Một lát sau quay lại, dĩa trên tay anh đã đổi mới, các món ăn trên đó cũng khác, hẳn so với ban đầu. Âu Dương Vô Thần còn cầm theo một ly sữa nữa để xuống trước mặt cô gái đối diện.
Âu Dương Thiên Thiên lầm lỳ không chịu ăn, nhưng rồi không bao lâu thì cũng bị người đàn ông bắt ăn cho hết.
“....”
Cũng không biết rõ ai mới là người sợ ai nữa.
Khoảng mười mươi phút sau, Âu Dương Vô Thần dùng xong bữa của mình, anh im lặng ngồi uống nước, âm thầm chờ đợi cô gái đối diện vẫn còn đang ăn.
Lúc này, chợt có tiếng nhạc vang lên, Âu Dương Vô Thần liền nhận ra là thứ gì, anh vươn tay rút chiếc điện thoại trong túi áo của mình, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ấn đường có chút chuyển động.
Sau vài giây, anh mới vuốt nút trả lời, áp điện thoại lên tai, nói:
- Con nghe đây, ba nuôi.
Hai chữ cuối cùng phát ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên, cô liếc mắt nhìn người đàn ông, trong đầu thoáng qua một cái tên.
Ba nuôi? Chắc không phải là.... Âu Dương Chấn Đông chứ? Ông ta gọi cho Âu Dương Vô Thần làm gì vậy?
Kể từ sau khi Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi Âu Dương gia, Âu Dương Chấn Đông không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, cũng không đến tìm cô. Bây giờ đột nhiên gọi điện cho Âu Dương Vô Thần, ông ấy có biết cô đang ở chung với anh ta không vậy?
Người đàn ông bình tĩnh nói chuyện điện thoại, khóe mắt anh thi thoảng liếc cô gái ngồi đối diện một chút, thấy biểu hiện trên gương mặt của Âu Dương Thiên Thiên, anh cũng phần nào đoán được cô đang nghĩ gì.
- Có chuyện như vậy sao? Con không để ý nữa.
- Vậy ba muốn con làm gì?
- Con không chắc lắm.
- Con biết rồi.
Đó là những câu nói của Âu Dương Vô Thần trong suốt cuộc trò chuyện với Âu Dương Chấn Đông. Vì chỉ là những câu ngắn gọn, nên Âu Dương Thiên Thiên không thể đoán được nội dụng cuộc đối thoại giữa hai người là gì.
Khi Âu Dương Vô Thần tắt máy, cô không đợi được mới lên tiếng hỏi:
- Là ba tôi gọi cho anh sao?
Người đàn ông gật đầu, đáp:
- Ừm.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô đảo mắt, ngập ngừng hỏi tiếp:
- Vậy.... ông ấy nói gì với anh? Có phải.... là liên quan đến tôi không?
Âu Dương Thiên Thiên không biết tại sao mình lại nghĩ cuộc nói chuyện đó liên quan đến cô nữa. Cô chỉ là có cảm giác như vậy, đột nhiên nó nổi lên, và hiện thành thắc mắc trong đầu, chỉ ngẫu nhiên thế thôi.
Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi của cô, lần này anh im lặng khá lâu mới trả lời:
- Đúng là có liên quan đến em. Ba muốn tôi... đưa em về nhà đón năm mới.
“....”
Một câu này, làm Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trong giây lát, ánh mắt cô nhìn thẳng người đàn ông, chậm rãi lên tiếng:
- Anh đồng ý sao? Việc đưa tôi về nhà?
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, anh thở ra một hơi dài, đáp:
- Ừm.
Nghe đến đây, ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt biến đổi, nét mặt cô cũng lạnh đi. Buông nĩa trên tay xuống, cô dựa lưng ra sau ghế, nhìn Âu Dương Vô Thần nói;
- Vậy nếu tôi nói với anh..... tôi sẽ không về Âu Dương gia.... thì anh định làm gì?