Âu Dương Thiên Thiên bước ra khỏi quán rượu đã nhìn thấy Alex Bush đứng cách đó không xa, trông dáng vẻ giống như đang đợi cô. Và quả nhiên, vừa nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên, ông ta liền tiến tới gần. Khi nãy Alex đã ra ngoài cùng với Sym, nhưng hiện tại ông ta chỉ có một mình, xung quanh không có ai, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta đi đâu rồi nữa.
- Ta có thể nhờ cô một việc được không? - Người đàn ông chủ động lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên lạnh nhạt nhìn sang, trong đầu thoáng qua một vài suy nghĩ, đáp:
- Ông nên biết vừa rồi con trai ông đã dùng Bush tuyên chiến với tôi, cậu ta muốn cứu Mary, đây là chuyện không thể nào.
Alex chớp mắt, bình tĩnh nói:
- Chỉ là nhất thời nông nỗi thôi, Bush không có ý định nhúng tay vào chuyện của Mary nữa, giữa chúng tôi đã không còn liên quan gì. Ta có thể đảm bảo Sym sẽ không bao giờ là kẻ thù của cô, vĩnh viễn cũng không.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, nhếch môi cười lạnh:
- Được, tốt nhất là nên như vậy, tôi sẽ nhớ lời hứa của ông ngày hôm nay.
Dừng một chút, cô liền chuyển chủ đề:
- Vậy, rốt cuộc là ông có chuyện gì?
Alex mím môi, giọng bất giác trầm đi:
- Ta muốn nhờ cô... chuyển giúp một lời đến Mary. Trước khi chết có lẽ bà ấy sẽ muốn nghe điều này.
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, cảm thấy có chút thú vị hỏi:
- Ông muốn nói gì?
- Không phải ta... đây là lời của Sym. Lời nói cuối cùng của nó với mẹ của mình...
....
Vài phút sau, Kỳ Ân và Sherry lái xe đến quán rượu, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên đứng trước cửa, họ dừng xe, bước xuống đi về phía cô.
- Nhị tiểu thư, tối hôm qua cô đã đi đâu? Tại sao không về nhà?
Âu Dương Thiên Thiên đứng đối lưng với hai người, không nhanh không chậm trả lời:
- Không liên quan đến các cô.
Kỳ Ân cau mày, có chút khó chịu gọi:
- Nhị tiểu thư!
Âu Dương Thiên Thiên vẫn không có chút phản ứng nào, mắt cứ nhìn về một phía, nói:
- Chẳng lẽ bây giờ tôi đi đâu cũng phải báo cáo với các cô sao?
Sherry nghe vậy, vội lắc đầu đáp:
- Không phải, chúng tôi không có ý đó, chỉ là...
Lời đang nói đột nhiên ngừng lại, Sherry liếc mắt nhìn xuống dưới, chợt cầm tay Âu Dương Thiên Thiên lên, hoảng hốt hỏi:
- Nhị tiểu thư, tay cô bị làm sao vậy?
Kỳ Ân cũng chú ý đến điều này, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng:
- Nhị tiểu thư, cô bị thương sao? Là ai đã làm cô như thế này?
Âu Dương Thiên Thiên hất tay hai người ra, bấy giờ mới quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nói:
- Không sao, vết thương nhỏ thôi. Mary đã tỉnh lại chưa?
Kỳ Ân dù quan tâm đến vết thương trên tay của Âu Dương Thiên Thiên hơn nhưng không thể im lặng trước câu hỏi của cô, liền trả lời:
- Tỉnh lại từ lâu rồi, chúng tôi vẫn đang canh giữ bà ta.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, gật nhẹ đầu:
- Được, lên xe đi, quay về.
Dứt lời, cô nhấc chân đi trước, mở cửa ngồi vào trong ghế sau ô tô. Sherry và Kỳ Ân nhìn nhau, bất đắc dĩ cũng làm theo. Chiếc xe lăn bánh từ từ, chậm rãi rời đi.
Sau cuộc đối thoại đó, ba người ngồi một chỗ cũng không nói thêm gì, chủ yếu là do Âu Dương Thiên Thiên từ khi bước lên xe đã dựa người ra ghế, nhắm mắt trông như đang nghỉ ngơi. Thực tế, cô không ngủ, chỉ là trong đầu vẫn còn vương câu nói của Alex Bush.
Cô không hiểu, một người như Mary, vừa tham lam vừa tàn bạo, tại sao lại có một đứa con trai như Sym? Cùng chung huyết thống, không giống lông cũng phải giống cánh nhưng hai mẹ con họ lại hoàn toàn khác biệt nhau. Thật sự là cha mẹ sinh con trời sinh tính sao? Hay... đây chính là lời nguyền công bằng mà Chúa dành tặng cho bà ta?
Một người phụ nữ ham mê quyền lực, tàn bạo độc ác, có thể vì lợi ích riêng mà không từ thủ đoạn, nhưng lại có một đứa con trai không cần quyền lực, không mưu cầu đoạt lợi, không vì bản thân mà làm hại người khác. Mary FirstFlo, bà muốn có tất cả những thứ tốt nhất trên đời, nhưng đến cuối cùng... vẫn là chẳng có được gì.
Không chỉ thua trắng tay, bà còn thua bởi chính đứa con mình vất vả sinh ra, thua bởi... sự lương thiện của cậu ta.
Trên suốt quãng đường đó, không ít lần Âu Dương Thiên Thiên từng nghĩ, nếu Sym đến với thế giới này sớm hơn, dùng sự hiếu thảo và lương thiện của mình cảm hóa Mary sớm hơn, ngăn cản mọi thứ mọi thứ diễn ra thì có phải bây giờ... mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này? Âu Dương Vô Thần có lẽ sẽ không sao, cô và anh ấy.. có thể tiếp tục ở bên nhau, sống tiếp thật hạnh phúc, và cô.... có thể vẫn là một Âu Dương Thiên Thiên như trước kia.
Nhưng không... không có cái gọi là “nếu như”, thời gian qua rồi không thể quay lại, những chuyện đã xảy ra rồi cũng không có cách nào vãn hồi. Sự thật... là không thể xóa bỏ. Tội lỗi Mary gây ra, bây giờ phải trả giá.
================================
Âu Dương Thiên Thiên trở về căn nhà mình thuê, cô cho người đem Mary ra khỏi căn hầm, sau đó đưa đến bệnh xá của Âu Dương Vô Thần. Không ai đoán được dụng ý của cô là gì, Eira và Lily chỉ có thể làm theo lệnh. Kỳ Ân bước vào phòng Âu Dương Thiên Thiên, nhìn thấy cô đang lựa một vài vũ khí, trên tay còn cầm một thanh năng lượng* ăn ngấu nghiến
*Thanh năng lượng: Một loại thực phẩm bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, giúp cơ thể phát triển đồng đều. Nói đơn giản thì là loại bánh ngọt, ăn vào rồi thì cơ thể sẽ sản sinh năng lượng giúp hoạt động bình thường mà không cần ăn quá nhiều thức ăn.
Kỳ Ân bước đến gần, lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì, để tôi chuẩn bị một ít thức ăn cho cô.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, lạnh lùng từ chối:
- Không cần, tôi có thứ này là đủ rồi.
- Nhưng... - Kỳ Ân vốn muốn khuyên nhủ nhưng ngay lập tức bị cô ngắt lời:
- Tôi đã nói không cần, đừng cố chấp như vậy, có nấu ra tôi cũng không ăn đâu, đổ đi thì uổng phí, còn mất công cô nữa đấy. Ba năm qua, tôi vẫn luôn dùng thứ này, sớm đã quen rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn suốt một buổi, cuối cùng cũng chọn được cây dao sắc bén nhất, giắt vào trong lưng quần của mình. Quay đầu nhìn lại, cô phủi tay, nói:
- Đi thôi.
===============================
Đến bệnh xá của Âu Dương Vô Thần, đám người Lily đã đứng đợi trước cổng, còn có cả Lữ Uyển Thành và Anna. Âu Dương Thiên Thiên bước tới, hỏi:
- Mary đâu?
Lily chỉ tay về phía sau, thành thật đáp:
- Trong căn phòng cô đã sắp xếp, chúng tôi trói bà ta lại rồi, tránh trường hợp Mary đả thương Nhị tiểu thư.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, cười lạnh nói:
- Bà ta còn có năng lực đó sao?
Nói rồi, cô liền muốn tiến vào, lúc này Lữ Uyển Thành bỗng bắt lấy tay cô, hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô muốn làm gì?
Âu Đương Thiên Thiên liếc mắt nhìn anh, sau đó hạ xuống nhìn cánh tay đang nắm lấy mình, thấy thế, người đàn ông bất giác buông tay.
Âu Dương Thiên Thiên hất cằm, lên tiếng:
- Các người đi đi, có việc gì làm thì cứ làm, không cần quan tâm tôi. Tôi không quản các người nhưng đừng có đi vào trong, tôi muốn ở một mình với bà ta.
Dừng một chút, cô trầm giọng nguy hiểm, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo:
- Nhớ kỹ, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được phép tiến vào bên trong, nếu tôi phát hiện ai dám làm trái mệnh lệnh, người đó vĩnh viễn đừng mong nhìn thấy tôi một lần nữa.
Dứt lời, cô quay người lại, mở cửa tiến vào. Ở bên ngoài, tất cả đều như nín thở, ngoài nhìn nhau ra, họ chẳng biết mình phải làm gì.
Âu Dương Thiên Thiên bước vào một căn phòng kín, nhìn thấy Mary ngồi ở một xó, cô vươn tay đóng cửa lại. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục rút trong túi áo ra một sợi dây thừng, quấn chặt nắm khóa cửa lại, còn kéo thêm vài chiếc ghế và vật dụng gần đó đến, chặn cánh cửa lại thành một khối chắc chắn.
Bây giờ, bên trong căn phòng không còn ai cả, ngoài Âu Dương Thiên Thiên và Mary FirstFlo.
*Tối sẽ có thêm một chap nha*