Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế, hai tay cô bị còng bởi chiếc vòng sắt lạnh ngắt, ánh mắt hướng về chiếc kính một chiều đối diện.
Cô đã thấy cái này rất nhiều trên phim. Thoạt nhìn thì tưởng là một tấm gương màu đen vô hại, nhưng thực chất chỉ có mình cô không thấy được mà thôi, bên kia chiếc kính này.... có người đang quan sát cô.
Vậy ra đây là cảm giác ngồi ở đồn cảnh sát. Khi mà tất cả hoạt động.... đều bị theo dõi một cách trực tiếp.
Ở phía đối diện, có hai người đàn ông đang đứng, nhìn gương mặt Âu Dương Thiên Thiên, một người lên tiếng:
- Thật hiếm gặp, một cô gái 22 tuổi ngồi trên ghế thẩm vấn mà nét mặt lại điềm tĩnh như vậy, tôi chưa bao giờ thấy đấy.
Người đàn ông đứng bên cạnh chớp ánh mắt sắc bén, nói:
- Cũng chỉ là một con nhóc mà thôi, có thể điềm tĩnh được bao nhiêu?
Nghe vậy, người kia cũng gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, nhưng mà.... không biết tại sao tôi lại có linh tính về cô ta nhỉ? Một linh tính... không an toàn lắm.
Dứt lời, người đàn ông cầm lấy tập tài liệu dày cộm trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Xuất hiện ở một nơi khác, anh ta mở cửa căn phòng Âu Dương ThiênThiên ra, chậm rãi tiến vào bên trong.
Ngồi xuống ghế, người đàn ông nhìn cô gái, hỏi:
- Cô có nhận tội hay không?
Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt lạnh nhạt, không nhanh không chậm trả lời:
- Tôi thậm chí còn không biết mình có tội gì thì làm sao có thể nhận đây? Hay là... anh nói cho tôi biết đi?
Người đàn ông cười mỉm, anh ta để tập tài liệu lên bàn, bình tĩnh mở nó ra, rút một tờ giấy có kẹp một tấm ảnh đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Đây là cô phải không? Người đã trình diễn màn Vedette trong show thời trang Đồng Tính của công ty PJH tại Thương Hải?
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt nhìn tấm ảnh, nó chụp rất cận mặt cô, đương nhiên là không thể chối được. Thế nhưng cô lại không lên tiếng nói gì, chỉ nhìn nó vài giây rồi lại dời tầm mắt lên nhìn người đàn ông.
Anh ta không vội ép buộc, tiếp tục rút ra một tờ giấy nữa, đưa tới. Và dĩ nhiên, câu hỏi cũng khác:
- Hình ảnh này tôi phải rất khó khăn mới lấy được đấy. Khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng chứa di vật của nữ MC Đàm Gia Hi, cô đến đó làm gì vậy?
....
Đáp lại anh là một khoảng không im lặng. Âu Dương Thiên Thiên vẫn không chịu mở miệng.
Thấy vậy, người đàn ông nhún vai, đưa tới tiếp tờ giấy chứa bức ảnh cuối cùng:
- Còn đây.... cũng là cô luôn phải không? Người phụ nữ mặc đồ đen bí ẩn đã xuất hiện tại lễ tang của nữ MC Đàm Gia Hi. Kẻ đã vạch trần tội ác của Tống Dật Nhiên, cũng là kẻ đã tống hắn vào tù.
Nói xong, anh ta đặt cuốn tài liệu qua một bên, rồi khoanh tay lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, mỉm cười không nói.
Âu Dương Thiên Thiên cũng nhìn anh ta, nhưng vài giây sau, cô đột nhiên bật cười, lên tiếng:
- Thật là.... hâm mộ trí tưởng tượng của các anh quá. Cái gì cũng có thể nghĩ ra được cả. Chỉ tiếc là.... không phải cái gì nghĩ ra cũng đúng!
Người đàn ông nhếch môi nhìn cô, nói:
- Không đúng? Vậy... cô giúp tôi chỉ ra chỗ không đúng đó được chứ?
Nghe xong lời của anh, Âu Dương Thiên Thiên không ngần ngại nhướn người ngồi thẳng, cô chỉ tay vào bức ảnh thứ nhất, bắt đầu giải thích:
- Cái này, tôi trình diễn thời trang thì sao? Phạm pháp à? Hay ý anh muốn nói tôi mang trang phục Vedette là phải bị quy tội?
- Còn đây nữa, người phụ nữ đã đi ra từ phòng chứaa di vật của nữ MC gì đó và xuất hiện tại lễ tang của cô ấy, người đấy không phải là tôi. Chiều cao thì cũng ngang ngang đấy, hình thể miễn cưỡng cũng có thể cho là giống, nhưng mà đặc biệt.... đây đâu phải khuôn mặt của tôi?
- Một người phụ nữ đội nón vành to và đeo mắt kính che kín mặt như vậy, rốt cuộc anh nhìn như thế nào... mà nhận định là tôi vậy?
========================
Tại căn biệt thự của Âu Dương Vô Thần, trong một căn phòng nhỏ. Kỳ Ân ngồi trên ghế, xung quanh có ba cô gái đang đứng.
- Liên lạc với Lữ Uyển Thành đi, nói câu ta dẫn người giỏi nhất trong tổ pháp lý đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho Âu Dương Thiên Thiên. Không cần biết làm cách nào, nhất định phải mang cô ấy ra ngoài. - Kỳ Ân đanh thép lên tiếng.
Elsa gật đầu, nhanh chóng đáp:
- Được, tôi đi liên lạc ngay đây.
Dứt lời, cô liền xoay người đi ra ngoài. Lily đứng bên cạnh, nhìn người phụ nữ hỏi:
- Vậy còn Đường Gia Ưng và Âu Dương Hạ Mạt, cô tính xử lý bọn chúng thế nào?
Kỳ Ân chớp đôi con ngươi đen láy, giọng âm u trả lời:
- Cứ để hai kẻ đó phía sau đợi một chút, tôi phải đảm bảo an toàn của Âu Dương Thiên Thiên đã. Sau đó.... mới xử lý tận gốc được.
*Cầu phiếu nè, ahihi*