Triệt Quyền Đạo là môn võ xuất hiện đầu tiên ở Trung Quốc, do huyền thoại võ sĩ Lý Tiểu Long sáng tạo nên. Môn võ này lúc đầu được truyền bá rất phổ biến tại đất nước tỉ dân bởi tính chất gần như vô hại, và chỉ được dùng để phòng thân. Thế nhưng qua nhiều thập kỉ, Triệt Quyền Đạo đã dần được cải tiến và ngày càng trở nên dũng mãnh, uy lực so với các loại võ hiện đại bây giờ chỉ có hơn chứ không kém. Do vậy mà người theo học môn võ thuật này cũng từ từ ít dần đi, trình độ quá khó khiến họ bỏ cuộc nhưng tấm lòng ngưỡng mộ đối với Lý gia vẫn không hề thay đổi.
Bạch Oa Oa lớn lên trong võ quán Lý gia, được thừa hưởng gen trội từ mẹ là Lý Mẫn nên võ công của cô rất tốt. Sau này, khi quyết định sang Mỹ, cô vẫn giữ thói quen tập võ mỗi ngày, thậm chí còn học thêm karate để tăng sức tấn công, vậy nên chuyện bảo vệ bản thân là việc dễ dàng. Bây giờ thấy thị phi ngay trước mắt, cô không thể không xen vào, ra tay hành hiệp trượng nghĩa, không ngại giúp đỡ người cũng là một trong những ý nghĩa của võ thuật mà cô thừa hưởng.
“Ting” - Tiếng chuông thang máy vang lên, cánh cửa sắt được mở ra, Bạch Oa Oa liếc nhìn bảng số, là tầng 22, cô hướng mắt về phía đám người, lên tiếng:
- Get out! All.
(Ra ngoài đi, tất cả.)
Đám người đã chứng kiến màn vừa rồi của Bạch Oa Oa nghe vậy liền làm theo, sợ hãi bước ra khỏi thang máy, thậm chí có người còn bỏ chạy. Chỉ riêng Lữ Uyển Thành là vẫn đứng bên trong, dường như anh không có ý định ra ngoài.
Bạch Oa Oa đương nhiên cảm nhận được sự hiện diện của anh, hỏi:
- Why don”t you go?
(Tại sao anh không đi?)
Lữ Uyển Thành một khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi đáp:
- The place I want to go down isn”t this floor, so I”ll still be here. Besides, what are you going to do with him?
(Nơi này không phải là tầng tôi muốn xuống, vì vậy tôi vẫn sẽ ở đây. Bên cạnh đó, cô định làm gì với anh ta?)
Bạch Oa Oa chớp mắt nhìn anh, không biểu hiện gì trả lời:
- You will not want to see it. So, go out.
(Anh sẽ không muốn nhìn thấy đâu, vậy nên, hãy ra ngoài đi.)
Lữ Uyển Thành nghe xong, nhếch môi cong lên một đường thích thú. Anh đứng dựa lưng vào tường, nhướn mày nói:
- Don”t worry, I won”t bother you, do whatever you want.
(Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm phiền cô đâu, cứ làm những gì cô muốn đi.)
Dứt lời, Lữ uyển Thành tỏ vẻ rất an phận, lặng lẽ đứng một góc nhìn cô. Bạch Oa Oa chớp mắt nhìn anh, vài giây sau thì quay đầu lại, dùng chân đá và đùi người đàn ông ngoại quốc kia, khiến hắn ta đau đớn ngã xuống đất.
Quay người, Bạch Oa Oa tiến đến nhấn nút xuống tầng một, lúc này, người phụ nữ bị sàm sỡ lúc nãy liền lên tiếng:
- Girl, what are you going to do? Will you take him to the police station?
(Cô gái, cô định làm gì? Sẽ đưa anh ta đến đồn cảnh sát sao?)
Bạch Oa Oa mím môi, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô chỉ đáp gọn một câu:
- In the future, don”t be a modest woman, speak out loud and someone will help you.
(Sau này, đừng vì là phụ nữ mà chịu nhún nhường, cứ nói to lên và sẽ có người giúp được cô thôi.)
Lời vừa dứt, cánh cửa cũng đóng lại, Bạch Oa Oa từ từ xoay mặt lại nhìn người đàn ông. Cô đưa tay lên búi tóc mình thật cao, rồi nói bằng tiếng Trung:
- Hôm nay xem như ông xui xẻo đi, gặp phải một kẻ mới chia tay người yêu là tôi.
Người đàn ông ngoại quốc kia vừa đau đớn vừa không nghe hiểu lời mà Bạch Oa Oa nói, chỉ biết lắc đầu cầu xin cô:
- Please, spare me.
(Làm ơn, xin hãy tha cho tôi.)
Bạch Oa Oa lạnh lùng nhìn ông ta, cô giơ nắm đấm lên, bình tĩnh phun ra mấy chữ:
- Bỏ tật biến thái đi mà làm người.
“Bụp” - Cùng với đó, nắm tay hướng thẳng đến mặt của người đàn ông, không chút lưu tình đánh xuống với lực đạo cực mạnh.
Lữ Uyển Thành đứng một bên nhìn Bạch Oa Oa đánh người, không hề có ý muốn can ngăn, ngược lại, dường như rất thích thú trước hành động này của cô. Vui vẻ vòng tay lại, anh ngắm nhìn “màn biểu diễn đặc sắc” trước mắt.
“Ting” - Cửa thang máy một lần nữa mở ra, nhưng vẫn chưa phải là nơi mà họ muốn đến. Thấy Bạch Oa Oa hăng say đánh người, Lữ Uyển Thành liếc mắt lên nhìn những kẻ đứng trước thang máy với ánh mắt hoảng hốt, chậm rãi nói:
- Sorry, the elevator is fixing.
(Xin lỗi, thang máy đang sửa chữa.)
Cứ như thế, cánh cửa một lần nữa được đóng lại với tiếng thét kinh hoàng của người đàn ông trung niên, cái giá mà hắn ta phải trả cho hành vi của mình, chính là được hưởng cảm giác lên thiên đường rồi xuống địa ngục trong tay của Bạch Oa Oa.
==================================
Ở một diễn biến khác, Âu Dương Thiên Thiên sau khi mở chiếc túi ra thì phát hiện bên trong là một set nước hoa cao cấp, thế nhưng tất cả đã bị bể tan tành cả rồi. Âu Dương Vô Thần đứng bên nhìn thấy, chớp chớp mắt vài cái rồi lên tiếng:
- Hay là... anh mua đền em cái khác?
Âu Dương Thiên Thiên một mặt âm u quay sang nhìn anh, cô nở nụ cười khiến Âu Dương Vô Thần rợn người:
- Không cần, thứ quý giá nhất trong món quà đã bị anh phá hư rồi, không đền nổi đâu.
Dứt lời, cô xoay người rời đi, Âu Dương Vô Thần tội lỗi đi theo sau, nói:
- Nhưng mà.... không phải tặng qùa quan trọng nhất là tấm lòng sao? Em đừng để ý đến vật chất...
“Bang” - Chưa kịp nói xong, một chiếc gối đã phang ngay vào mặt của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên hùng hổ đứng trước cửa phòng mình, ánh mắt viên đạn quát:
- Tối nay cút ra sofa ngủ.
Nói rồi, cô mạnh tay đóng cửa lại....
==========================================
Trở lại với “hành trình” của người đàn ông ngoại quốc kia, sau khi bị Bạch Oa Oa dần cho tơi bời, cô mang theo ông ta đến quầy tiếp tân của khách sạn PJH, nói thật dõng dạc:
- He committed a crime of harassing women in an elevator. I”ve called the police, they”ll be here in ten minutes. Please hand him over to them, okay?
(Ông ta phạm tội quấy rối phụ nữ trong thang máy.Tôi đã liên lạc với cảnh sát rồi, họ nói sẽ đến đây trong mười phút nữa. Hãy giao ông ta cho họ, được chứ?)
Người tiếp tân bối rối nhìn Bạch Oa Oa, lắp bắp đáp:
- Guests, but this... will affect our hotel. Please consider resolving in peace.
(Quý khách, nhưng việc này... sẽ làm ảnh hưởng đến khách sạn chúng tôi. Xin cô hãy suy xét giải quyết trong hòa bình.)
Bạch Oa Oa như đã đoán trước được điều này, cô lạnh lùng rút trong túi ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho nữ tiếp tân, nói:
- I know this is not a trivial matter, but not doing so will not teach him the proper lesson. And if there were people like him who continued to harass other female guests at this hotel, then it would be even bigger. Choose wisely. If the police are looking for witnesses, they can contact me. Do not lie.
( Tôi biết đây không phải là một vấn đề tầm thường, nhưng không làm như vậy sẽ không dạy cho ông ta bài học thích đáng. Và nếu có những người như ông ta tiếp tục quấy rối những vị khách nữ khác tại khách sạn này, thì vấn đề sẽ còn lớn hơn nữa. Hãy lựa chọn một cách khôn ngoan đi. Nếu cảnh sát đang tìm kiếm nhân chứng, họ có thể liên hệ với tôi bằng phương thức này. Đừng nói dối đấy.)
Dứt lời, Bạch Oa Oa ngay lập tức bước đi, không nán lại ở quầy tiếp tân thêm một phút nào nữa.
Lữ Uyển Thành bây giờ mới đi tới, anh liếc mắt nhìn người đàn ông đang tơi tả nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn nữ nhân viên, lên tiếng:
- Please provide the camera in the elevator to the police and make the girl”s words clear, I want that man to receive the heaviest punishment, to pay the price for his behavior.
( Hãy cung cấp camera trong thang máy cho cảnh sát khi họ đến và nói rõ ràng như những điều cô gái kia vừa nhắn, tôi muốn người đàn ông đó phải nhận mức án nặng nhất, để trả giá cho hành động của mình.)
Nữ nhân viên bất lực nhìn anh, lắc đầu trả lời:
- But this will greatly affect our hotel image.We cannot do that.
(Nhưng điều này sẽ gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty chúng tôi. Chúng tôi không thể làm thế.)
Lữ Uyển Thành cười mỉm, chậm rãi nói:
- Actually, you can.
(Thật ra, cô có thể đấy.)
Vừa nói, Lữ Uyển Thành vừa rút trong người ra một chiếc thẻ màu đen đính kim cương, đưa đến trước mặt của người nhân viên. Nhìn thấy nó, cô ta tỏ ra rất kinh ngạc, đến mức không thốt nổi thành lời. Đây là thẻ đen hạng cao nhất, hơn gấp ngàn lần những thẻ đen tầm thường, trên thế giới không mấy người có được.
Lữ Uyển Thành nheo mắt, tỏ vẻ thần bí lên tiếng:
- This card is real or fake you can also see it. And if you know it, you should know what I can do. I will make sure the information about this man doesn”t get out, and so will the police. The image of the hotel will look like new, provided that... you follow the words the girl said. Naturally, if you choose the opposite, the price also changes. Don”t tell me until tomorrow, right now I can spread the news to the press and for sure, tomorrow will be like the end of the world with PJH hotel. Believe me or nothing, think carefully when making decisions..
(Chiếc thẻ này là thật hay giả chắc cô cũng có thể nhìn ra được, và nếu đã nhìn ra nó, thì cô nên biết tôi có thể làm những gì. Tôi sẽ đảm bảo những thông tin về hành động của người đàn ông kia không bị truyền ra ngoài, và phía cảnh sát cũng vậy. Hình ảnh công ty sẽ được giữ nguyên như mới, với điều kiện... cô làm theo những gì mà cô gái kia đã nói. Đương nhiên, nếu cô chọn ngược lại, cái giá cũng thay đổi. Đừng nói là đến ngày mai, ngay bây giờ tôi có thể tung tin đồn với cánh báo chí, và chắc chắn rằng, ngày mai sẽ chẳng khác gì là ngày tận thế của khách sạn PJH. Tin tôi hoặc không còn gì, hãy suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định nhé.)
Nói xong, Lữ Uyển Thành cười trừ một cái, sau đó quay người đi về phía cửa. Chạy ra đến phía ngoài, Lữ Uyển Thành dáo dác nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Oa Oa đâu. Bốn phương tám hướng đều hoang vắng không bóng người, Lữ Uyển Thành thở hắt ra một hơi, thầm chửi thề.
Chết tiệt, lạc mất cô ấy rồi.
Về phần Bạch Oa Oa, vừa đi ra khỏi khách sạn cô liền gọi điện và giải thích với Âu Dương Thiên Thiên về việc chiếc áo khoác, rồi hẹn gặp để lấy lại nó. Sau khi cúp máy, cô chuyên tâm lái xe về nhà của mình. Trên đường đi, ngoài những chuyện vu vơ thì có một suy nghĩ chợt lọt vào trong tâm trí cô.
Người đàn ông trong thang máy đó, hình như có chút quen mắt. Không phải về ngoại hình, mà là giọng nói cơ. Chất giọng đó rất quen thuộc, giống như... cô đã từng nghe được từ rất lâu rồi vậy.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*