Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 26: Chương 26: 2




Editor: Myy

___

Hôm nay là thứ năm, cuối tuần mới đến tiệc rượu, vậy thứ bảy có thể hẹn Liêu Thanh Thanh cùng đi chọn lễ phục.

Buổi chiều thứ bảy, Lâm Ngữ Tình ăn cơm trưa xong đến nhà Liêu Thanh Thanh tìm cô ấy, thấy Liêu Chí Thành đang nằm trên ghế đeo kính đen phơi nắng ở cửa ra vào.

Lâm Ngữ Tình thấy hắn, gõ cửa, “Anh Chí Thành, Thanh Thanh đâu ạ?”

Liêu Chí Thành nghe được tiếng gọi, tháo kính râm xuống, thấy là Lâm Ngữ Tình liền xuống ghế ra mở cửa, “Em tìm nó làm gì vậy?”

“Em hẹn cậu ấy đi dạo phố.”

Liêu Chí Thành mở cửa sắt, dựa nửa người vào cổng, “Anh nói này, đám con gái các em ngoại trừ đi dạo phố thì không có sở thích nào nữa à?”

Lâm Ngữ Tình cãi, “Vậy anh ngoại trừ chơi bời lêu lổng ra thì còn sở thích khác không.”

Liêu Chí Thành xù lông, “Ai? Ai chơi bời lêu lổng, gần đây anh toàn đến công ty đi làm đấy nhé?”

Lâm Ngữ Tình cười cười, “À, vậy là em trách oan anh hả.”

Liêu Thanh Thanh chạy từ trong nhà ra, vừa rồi cô ấy bận trang điểm nên hơi trễ, “Dĩ Hàm, xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.”

“Mình cũng vừa mới đến thôi.”

Liêu Chí Thành nhìn Liêu Thanh Thanh, lại nhìn Lâm Ngữ Tình, “Hai em định đi đâu vậy?”

Liêu Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ, “Dĩ Hàm muốn mua lễ phục để tham dự tiệc sinh nhật, đến đường Nam Khánh đi, quần áo bên đó cũng được.”

Liêu Chí Thành đánh một cái ngáp, miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, đừng đến đường Nam Khánh gì gì đó, anh có một người bạn nhà mở cửa hàng bán quần áo, phục vụ lễ phục cho các bữa tiệc, nếu anh đến còn được giảm giá nữa, hôm nay anh đây sẽ làm tài xế không công cho các em.”

Lâm Ngữ Tình chọc: “Vừa nãy anh còn khinh bỉ tụi con gái bọn em chỉ thích đi dạo phố còn gì.”

Liêu Chí Thành cảm thấy mặt bị vả đau nhức, “Ai nói, anh chỉ là muốn kéo thêm khách hàng cho bạn mình thôi, hiểu không?”

“Hiểu rồi hiểu rồi, anh tranh thủ đi lấy xe đi.” Liêu Thanh Thanh đẩy hắn đi.

Liêu Chí Thành treo kính râm ở cổ áo, “Anh phải đi thay quần áo đã.”

“Vậy mau lên.”

Liêu Chí Thành thay xong quần áo, lái chiếc xe Ferrari màu đỏ sang trọng đèo bọn họ đến cửa hàng bán quần áo.

Mặt tiền cửa hàng rất lớn, chủ cửa hàng là một người đàn ông bằng tuổi Liêu Chí Thành, tên là Viên Hàng, có vẻ cũng là con nhà giàu.

Liêu Chí Thành gọi điện thoại hẹn trước, lúc hắn đến Viên Hàng đã tự mình ra tiếp đón.

Ra hiệu chỉ Lâm Ngữ Tình sau lưng, Liêu Chí Thành nói: “Đây là bạn của tôi, em ấy muốn mua lễ phục, cậu giới thiệu cho nó đi.”

Viên Hàng nhìn Lâm Ngữ Tình dò xét một lát, nhíu mày với Liêu Chí Thành, “Anh Thành, sao bạn gái mà cũng gọi tắt thành bạn vậy, anh phải nói cho rõ ràng chứ.”

Liêu Chí Thành liếc Lâm Ngữ Tình một cái, giải thích cho Viên Hàng: “Đừng có mà suy nghĩ linh tinh, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Ok, anh nói bạn bè bình thường thì là bạn bè bình thường.” Viên Hàng cười một tiếng chào Lâm Ngữ Tình, “Vị tiểu thư này muốn kiểu dáng gì nhỉ, cửa hàng chúng tôi có cả nhà thiết kế chuyên gia nữa, có thể thiết kế quần áo riêng cho cô.”

Lâm Ngữ Tình nói: “Tôi cần khá gấp, mua quần áo có sẵn là được rồi.”

“Vậy cũng được, bên chúng tôi có nhiều quần áo lắm.” Viên Hàng đi trước dẫn đường, “Lễ phục ở tầng hai, để tôi dẫn mọi người lên xem.”

Tầng một bán các loại quần áo phổ thông, tầng hai là bán lễ phục, cũng có khá nhiều váy cưới.

Liêu Thanh Thanh chọn một chiếc váy dài màu hồng, “Dĩ Hàm, bộ này thế nào, mình thấy rất mềm mại.”

Lâm Ngữ Tình nhìn một cái, hơi kháng cự với màu hồng, “Cái màu này dịu dàng quá.”

“Ủa, cậu vốn rất dịu dàng mà.”

Liêu Chí Thành ở bên cạnh thản nhiên nói: “Người ta gọi đó là ngây thơ.”

Liêu Thanh Thanh trừng Liêu Chí Thành một cái, “Anh, con gái nói chuyện anh đừng có chen mồm vào.”

Liêu Chí Thành liếc mắt, “Được rồi, các em từ từ chọn đi, anh ngồi cái.”

Lâm Ngữ Tình tiếp tục ngắm các bộ lễ phục trên móc áo, cô không mấy ưng í với những bộ lễ phục lộ lưng, lộ ngực,... cho nên nhìn một loạt cũng không vừa ý cái nào.

Viên Hàng tìm một bộ đưa tới, “Tô tiểu thư, bộ lễ phục này có lẽ khá hợp với khí chất của cô đó.”

Lâm Ngữ Tình nhận lấy nhìn xem, màu đỏ rượu, hở một bên vai, không lộ ngực cũng không hở quá nhiều phần lưng, váy dài đến đầu gối, khá hợp với yêu cầu của cô.

“Cũng được đó, màu sắc rất bắt mắt.” Liêu Thanh Thanh đẩy cô, “Dĩ Hàm, có phòng thử đồ kìa, mau thử xem.”

Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu hỏi Viên Hàng, “Có được thử không ạ?”

“Đương nhiên là được.”

Lâm Ngữ Tình cầm quần áo vào phòng thử đồ. Chất vải bóng loáng, hơi phản quang dưới ánh đèn, cô mặc vào rất vừa vặn, cứ như là được đặt may theo kích cỡ của cô vậy.

Lâm Ngữ Tình thay xong, mở cửa phòng thử đồ ra. Liêu Chí Thành nhìn cô, hơi ngẩn người. Hai mắt Liêu Thanh Thanh tỏa sáng, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Dĩ Hàm, cậu mặc bộ váy này hợp lắm rất có khí chất.”

Lâm Ngữ Tình soi gương, nghiêng người nhìn hiệu quả thị giác đằng sau, “Rất vừa, vậy chọn bộ này đi.”

“Được, mình cảm thấy cậu mặc cái này rất đẹp.”

Liêu Chí Thành tựa lưng vào ghế sô pha, chép miệng, “Ê, trông giày của em kìa, xấu chết anh rồi.”

Lâm Ngữ Tình cúi đầu, nhìn giày thể thao dưới chân, phối hợp với cái váy này đúng là có chút không hài hòa. Hôm nay cô nghĩ sẽ phải đi dạo với Liêu Thanh Thanh đến tận trưa cho nên mới đi giày thể thao.

Liêu Chí Thành tự chủ trương nói với Viên Hàng: “Viên Hàng, chọn cho em ấy một đôi giày đi.”

Lâm Ngữ Tình vội vàng ngăn lại, “Thôi ạ, trong nhà của em có tận mấy đôi lận, em chọn một đôi giày cao gót màu đen là được rồi.”

Viên Hàng nói: “Chiếc váy này đúng là có thể phối với giày cao gót màu đen, nhưng mà đi một đôi giày cùng màu với bộ váy sẽ càng hợp hơn đó.”

Quần áo ở đây đều không hề rẻ, dù có giảm giá thì giá vẫn cao ngút trời, cô lắc đầu, “Thôi ạ, em đi giày màu đen cũng được.”

Liêu Chí Thành lại nói với Viên Hàng: “Lấy giày ra đi, cho em ấy thử cái.”

Viên Hàng gật đầu, để nhân viên hướng dẫn mang giày ra.

Lâm Ngữ Tình đi thử, váy và giày cùng màu đúng là càng đẹp hơn. Nhưng ngày thường cũng không thể đi đôi giày này, ban đầu mua một bộ lễ phục đã đủ tốn kém rồi, giờ lại mua thêm giày, cảm giác tội lỗi của cô càng trào dâng thêm.

Liêu Chí Thành nhìn cô, “Sao? Vừa chân không?”

“Cũng được ạ.” Lâm Ngữ Tình xoay người cởi giày, “Nhưng mà em mua váy là đủ rồi, tạm thời không cần giày.”

Liêu Thanh Thanh thở dài một tiếng, “Dĩ Hàm, bây giờ cậu tiết kiệm đến mức mình suýt chút nữa không nhận ra cậu nữa rồi.”

Lâm Ngữ Tình cười cười, “Chẳng qua là mình cảm thấy màu đỏ rượu kết hợp với giày màu đen cũng rất đẹp, không nhất thiết phải mua thêm làm gì.”

Lâm Ngữ Tình nói với Viên Hàng bên cạnh: “Lấy cho em bộ váy này ạ.”

“Ok.”

Lâm Ngữ Tình vào phòng thử đồ thay quần áo cũ đi ra, nhân viên hướng dẫn giúp cô đóng gói chiếc váy vào một cái túi xinh xắn, sau đó dẫn cô đến quầy thu ngân trả tiền.

Giá gốc chiếc váy là tám ngàn tám, giảm giá chỉ còn sáu ngàn tám.

Mất có nửa tiếng đã chuẩn bị xong lễ phục, việc này vượt ngoài dự tính của Lâm Ngữ Tình.

Liêu Chí Thành ra cửa châm một điếu thuốc, nhìn điện thoại, “Mới có 3 giờ. Đi, anh mời các em đi uống trà chiều.”

Liêu Thanh Thanh cười nịnh nọt, “Anh trai uy vũ (*) quá!”

(*) Uy vũ: Mạnh mẽ đáng kính.

“Bình thường thì không uy vũ?”

Liêu Thanh Thanh nheo mắt, “Bình thường thì kém hơn chút.”

Lâm Ngữ Tình nhìn hai anh em đấu võ mồm, nhếch môi cười.

Uống xong trà chiều đã là 4:30, Liêu Chí Thành cố ý lái xe lòng vòng trên đường xa để hóng mát, chiếc Ferrari màu đỏ lái trên đường đi thu hút không ít ánh mắt.

Khi trở về khu biệt thự đã là 6 giờ.

Liêu Chí Thành đỗ xe ở cửa nhà Lâm Ngữ Tình, Lâm Ngữ Tình cầm túi xách xuống xe, “Tạm biệt.”

“Này, chờ chút.” Liêu Chí Thành gọi cô lại.

Lâm Ngữ Tình quay đầu, “Sao vậy ạ?”

Liêu Chí Thành lấy từ dưới ghế phụ ra một cái túi lớn, logo trên chiếc túi ấy giống của chiếc túi trên tay Lâm Ngữ Tình, “Cho.”

“Cái gì vậy ạ?” Lâm Ngữ Tình hỏi.

Liêu Chí Thành khụ một tiếng, “Giày.”

Lâm Ngữ Tình hơi kinh ngạc, là chiếc giày màu đỏ rượu ban nãy sao? Không phải cô đã nói là không cần rồi ư, hắn mua lúc nào vậy?

“Cái này... sao anh lại mua vậy?”

“Viên Hàng nói có thể giảm giá thêm, được giảm giá không mua thì phí.”

Lâm Ngữ Tình có chút ngây ngốc, đôi giày này cũng phải tới mấy ngàn, cứ nhận lấy miễn phí như vậy cứ cảm thấy là lạ.

Liêu Thanh Thanh nói: “Dĩ Hàm, anh ấy mua thì cậu cứ nhận đi.”

Lâm Ngữ Tình bó tay toàn tập, “Bao nhiêu tiền vậy ạ, để em chuyển khoản lại cho anh.”

Liêu Chí Thành phất tay, “Đừng chuyển, chỉ là một đôi giày mà thôi, còn chưa bằng tiền một bữa cơm của anh nữa, chuyển khoản lại thì mất mặt lắm.”

Lâm Ngữ Tình cười cười, “Liêu đại thiếu gia đúng là giàu có.”

“Mau về đi, bọn anh cũng về đây.”

“Dạ, tạm biệt.”

Lâm Ngữ Tình quay người vào cửa. Liêu Thanh Thanh ngồi ở phía sau chống cằm, nói nhỏ: “Anh hai, tâm tư của anh cũng không khỏi quá rõ ràng rồi đó.”

Nghe câu này, Liêu Chí Thành hơi bực bội, “Nhiều năm làm bạn bè như vậy, mua cho em ấy một đôi giày thì có gì lạ?”

“Không có gì, rất bình thường.” Liêu Thanh Thanh bĩu môi, “Chẳng qua em nói trước cho anh biết, trước kia trong mắt cậy ấy chỉ có cái tên Tô Mộ Cẩn kia, bây giờ mặc dù không còn thích Tô Mộ Cẩn nữa, nhưng hai người thật sự không hợp.”

Liêu Chí Thành không nói gì, Liêu Thanh Thanh thở dài một tiếng, “Chỉ có điều, nếu anh thật sự có năng lực biến bạn thân trở thành chị dâu em thì em cũng rất vui mừng.”

Lâm Ngữ Tình vào phòng, dì Phan đang lau bàn cười chào cô, “Tiểu thư đã về.”

“Vâng ạ.” Lâm Ngữ Tình đứng ở cửa thay dép lê, “Dì Phan ơi, hôm nay làm ít đồ ăn thôi nhé ạ, cháu vừa uống trà chiều no quá.”

“Nếu lát nữa cháu ăn tối ít thì đêm nay sẽ thấy đói đó.”

“Nhưng mà cháu không ăn nổi nữa.”

Dì Phan dừng động tác lau bàn, cười, “Vậy lát nữa dì làm chút chè cốt dừa để trong tủ lạnh, nếu buổi đêm cháu đói thì ăn tạm nhé.”

“Cảm ơn dì Phan ạ.”

Lâm Ngữ Tình xách túi quần áo và giày lên tầng, định ngoặt vào hành lang thì 'uỵch' cái đụng vào một vật thể. Lâm Ngữ Tình ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Ở gần hắn so sánh ra, Lâm Ngữ Tình mới phát hiện mình đi giày đế bằng thấp hơn hắn hẳn một cái đầu! Đến mức đối phương có thể cúi xuống nhìn cô.

Cô lùi lại một bước nhỏ, “Xin lỗi.”

Sau đó vội vàng vòng qua hắn, vào phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.